Một lá thư được viết vội bằng ngôn từ thống khổ. Đừng đọc tấm chân tình của tôi khi bạn chưa từng khát khao những trái cấm, chưa từng muốn lật nhào tất cả các biên giới. Không phải vì tôi muốn diễn mãi cảnh u uất buồn thảm, mà bởi tất cả vết thương này cứ luôn muốn nhảy xô vào mặt tôi.
Khi tôi nghĩ về cuộc đời mình, tựa như bức tranh mệt mỏi, chẳng có một chút khởi sắc nào để chấm phá tông màu lạnh lẽo. Có người hỏi tôi tại sao lại nhốt mình trong cô đơn, tại sao hắt hủi lánh xa thế giới, tại sao lại sống khổ sở đến thế. Tại sao? Tại sao lại đẩy tôi về con người bần cùng nhất? Tại sao mình ra nông nỗi này?
Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn ấy nữa tôi ơi? Khi đau khổ xâm chiếm tâm hồn tôi, ôm trùm lấy cuộc đời tôi mà mơn trớn, đơn giản vì nó là định mệnh. Nếu tôi không vứt bỏ quê hương, nếu tôi không giã biệt người tôi yêu, không vật lộn với miếng cơm manh áo, không khát vọng, để rồi chán ngán và khinh bỉ, tôi đã không trở thành kẻ săn đuổi tự do.
Nếu cuộc đời cương quyết đầy đọa tôi trong bóng tối thì tôi sẽ sống trong bóng tối. Nếu tất cả con đường tôi chọn sẽ dẫn lối tôi vào ngõ cụt thì tôi sẽ cứ thế tiến vào ngõ cụt. Nếu tuổi trẻ của tôi là lầm lỗi thì tôi tự nguyện quỳ gối ôm hôn tất cả lầm lỗi ấy. Nếu được sống lại một lần nữa những năm đã trôi qua, tôi xin thề cái tôi đây vẫn cứ sống như đã từng: vẫn vứt ùm cả đầu óc lẫn tim gan vào trong những vũng nước giá buốt cắt da; rồi chán ngán, ngạo mạn, kiêu căng và chạy trốn; rồi học cách quên lãng phẫn nộ và hận thù đối với đời sống.
Nếu phải kìm nén tất cả những điều yêu thích, không được làm kẻ mơ mộng đến những điều viển vông trên một con đường cô liêu. Tất cả những sự không được ấy sẽ tích tụ dần rồi chuyển hóa thành độc tố. Nó sẽ phát triển thành ung thư mất thôi.
Tôi viết cho tất cả những ai khát khao tự biến mình thành con người lạc lối. Một kẻ bị hắt hủi bỏ rơi, bị cô lập hoàn toàn khỏi xã hội. Tôi chắc chắn với bạn rằng đến cuối cùng mọi thứ đều khớp vào nhau. Đến cuối cùng mọi thứ sẽ ổn, bởi nếu nó chưa ổn, nó ắt hẳn chưa phải là cuối cùng.
Nếu bạn cảm thấy địa ngục đang vây quanh mình, bạn đang tự giày vò hành hạ bản thân mình. Bạn sợ hãi những con mắt chế giễu đang đăm đăm nhìn bạn từ đáy sâu bóng tối. Tất cả những gì bạn đang phải đối diện, hãy coi nó là một phần của định mệnh. Đừng thắc mắc dù chỉ là một chi tiết vụn vặn, dù nó xấu hay đẹp, đúng hay sai, nó đều là một phần của sự trưởng thành.
Nếu tiếng nói bên trong của tôi bảo tôi viết, viết ra những khắc khoải, viết ra trái tim tan nát, viết rằng tôi đã từng là con người hèn nhát, từng muốn trốn chạy vì sợ hãi, thì hãy cứ viết ra. Tôi chưa bao giờ cố che đậy con người thối nát xấu xa của chính tôi, không có gì cần phải che đậy. Viết ra mà không cần phải bận tâm thiên hạ đang phán xét gì mình, bởi ngay cả sự phán xét cũng là một phần cuộc sống tôi. Tôi đã khôn lớn trong tất cả những lời chửi bới mắng mỏ của họ. Đã có lúc chúng là ánh nến châm ngòi đốt lên ngọn lửa địa ngục trong tôi, nhưng giờ đây tôi không còn muốn chống lại nó nữa. Họ có thể ở lại bên cạnh tôi, cũng có thể bỏ đi, dù thế nào họ cũng chỉ mãi là nhà lữ khách ghé ngang cuộc đời tôi.
Chẳng còn gì khiến tôi bận tâm, chẳng còn gì khiến tôi phiền não. Quá nhiều sự việc đã được soi tỏ dưới mắt tôi. Và giờ đây tôi nhận ra: “Nếu cuộc sống dẫn tôi đi lạc lối, thì đi!” Bởi đến cuối cùng, dù nhanh hay chậm, chúng ta đều sẽ gặp nhau ở một vạch đích mang tên “Trưởng thành.”
Tác giả: Ni Chi
Featured image: PublicCo
📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP
- Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
Người nhận: Vũ Thanh Hòa
Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
Số TK: 0451000409314 - Chuyển tiền qua Paypal
Người nhận: Huy Nguyen
Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Cái em cần là một người thầy, mentor, người dìu dắt, người dẫn đường thoát ra khỏi mê cung của tâm trí. Cái em cần là sự quy phục và tin tưởng.
Thầy của em bận qua himalaya tìm đường giác ngộ rồi:)))))
Thời đại công nghệ 4.0 không cần phải qua Himalaya mới có thể giác ngộ. Những người thầy luôn ở xung quanh em, chỉ có điều là nhiều khi bị nghiệp lực, bản ngã che mắt không nhận ra.