Tôi từng đọc bài viết trên THDP về tự kỷ, tôi sẽ không gọi đó là bệnh, vì tự kỷ không phải là bệnh.
Vì một lý do gì đó, những đứa trẻ tự kỷ không thể bám lấy được một thực tại, trong trường hợp này, thật không may cho chúng, lại là thực tại của chúng ta. Và đây là nơi tất cả rắc rối bắt đầu.
Để dễ tưởng tượng, tôi cho phép các bạn được giữ lại cái tôi, cái bản ngã, vì nếu tôi bắt các bạn từ bỏ luôn hẳn cái tôi thì khó hình dung cho các bạn quá. Nhưng hãy nhớ những đứa trẻ tự kỷ hoàn toàn không tồn tại cái tôi, cái ngã.
Bạn ở đó, giữa vũ trụ lơ lửng, nhưng đừng hình dung có những vì sao hay mặt trời, vì những thứ đó cũng thuộc về thực tại vật chất của bạn hiện tại, cái vũ trụ sơ khai không có gì cả.
Rồi để dễ hình dung, tôi cho bạn đeo một cái kính VR, kính thực tại ảo, đây là loại kính trùm vào mắt, khi nó chiếu ra cảnh gì, thì cảnh đó là thật đối với bạn. Nên nhớ, nó rất thật, thật đến độ bạn có thể chạm vào, ngắt một bông lúa và ăn được nếu tôi chiếu cho bạn cánh đồng lúa.
Bây giờ bạn tưởng tượng cái kính đó không chiếu liên tục một cảnh, mà bị hư. Nó trống rỗng và đen thui. Người ta bật cho bạn một thực tại, bạn trải nghiệm nó được 1 giây rồi nó bị vỡ ra, trở về lại trống rỗng. Bạn gãi lưng, cảm giác ở da đưa bạn đến một thực tại khác, nhưng cũng tương tự, nó chỉ tồn tại được 1 giây rồi lại bị băm ra.
Tương tự như thế với thính giác, vị giác, thị giác, khứu giác, xúc giác, và cả ý thức. Ý thức vẫn có thể kéo ta về thực tại, nhưng nó cũng chả đủ mạnh như 5 giác quan kia. Bạn sẽ thấy tất cả chỉ là những điều kiện để đưa bạn tiếp xúc một thực tại, mà thực tại này hoàn toàn do bạn tạo ra. Đây là điểm kinh khủng của nó.
Vì bạn tạo ra được, cho nên mỗi khi bạn bị băm nát thực tại, bạn cố gắng tạo ra cái khác để duy trì vào nó. Giả sử như bạn hoàn toàn không có kiến thức, không có ý niệm gì về một thực tại nào đó, thì có thể sẽ khác, nhưng rồi bạn vẫn sẽ học được gì đó từ 1 giây ngắn ngủi, bạn sẽ tiếp tục cố gắng tạo ra thực tại kế tiếp dựa trên nhận thức và kinh nghiệm của thực tại vừa bị vỡ, để tạo tiếp thực tại kế tiếp và cứ thế tiếp diễn. Điều này giải thích vì sao trẻ tự kỷ thường có những hành động lặp đi lặp lại, CHÚNG CỐ GẮNG TẠO RA VÀ BẤU VÍU VÀO MỘT THỰC TẠI MÀ CHÚNG QUEN THUỘC.
Hãy tưởng tượng việc tạo dựng thực tại và việc bị băm nát nó diễn ra vô cùng tận. Không có điểm dừng, không có điểm đầu, không có điểm cuối. Thời gian, lúc này không tồn tại. Nó chỉ tồn tại khi một thực tại được dựng lên, nhưng vì thực tại đó cũng bị băm nát, nên thời gian cũng bị băm nát theo. Thời gian là cách mà thực tại được định hình lại một cách trơn tru.
Theo ý kiến cá nhân tôi, đây là cách mà luân hồi hoạt động, và vì một lý do gì đó, chúng không chấm dứt nơi những đứa trẻ. Chúng mang nhận thức mới mẻ này vào một thực tại mà chúng được sinh ra. Đây là sự nguyền rủa? Một món quà? Một lỗi hay bug gì đó trong chương trình vũ trụ? Tôi không biết. Tôi chỉ biết trong cái lặng thinh đó, tình yêu là thứ duy nhất tồn tại được. Chúa cũng vỡ nát, Phật cũng vỡ nát. Thầy Nhất Hạnh cũng không là gì cả và tất cả mọi thứ đều dễ dàng vỡ vụn.
Cho nên, nếu bây giờ tôi gặp một đứa trẻ tự kỷ, tôi sẽ trân trọng mọi cảm giác, cảm xúc, vì mỗi cái chạm tay, mỗi cái nhìn, mỗi hơi thở, mỗi âm thanh mà tôi tiếp xúc với em, chắc chắn sẽ là đầu tiên và duy nhất, vì nó sẽ bị vỡ, và em sẽ phải làm lại từ đầu để tìm lại nó.
Về phần bạn, bạn hãy tiếp tục tưởng tượng, sẽ ra sao nếu một lúc nào đó, chiếc kính VR dần dần không ngắt kết nối, mà cho bạn xem một thực tại kéo dài hơn 1 giây, đến 2 giây, rồi 3 giây, rồi n giây… Bạn sẽ biết rằng, rồi cái thực tại này cũng sẽ vỡ vụn ở giây thứ n+1 nào đó, và bạn, chỉ duy nhất bạn ở đó, với cái tôi trống rỗng, tạo dựng lại một thực tại trong muôn vàn thực tại, cố gắng bám vào một cái để có cảm giác mình là thực.
Bởi vì chẳng có cái thực tại nào là thực cả.
Tác giả: Sang Dang