“Khi tôi còn nhỏ, tôi hay bỏ tay mình vào áo và nói với người khác tôi bị cụt tay rồi. Tôi bấm nút thoát ra mỗi khi tôi sắp thua trong trò chơi điện tử. Tôi ngủ với tất cả những con thú nhồi bông để không con nào thấy buồn. Tôi có cây viết bi 6 màu và đã cố bấm một lúc cho ra 6 ngòi. Tôi đổ nước ngọt vào mấy cái chum và giả như đang uống rượu. Tôi núp sau cánh cửa để hù người ta, nhưng đôi khi bỏ đi vì thấy lâu quá không ai tới hay vì bị mắc tiểu. Tôi giả bộ đã ngủ rồi để bố bế tôi lên giường. Tôi nghĩ rằng mặt trăng đi theo xe mình. Tôi nhìn hai giọt nước mưa nhỏ trên cửa sổ mà nghĩ rằng nó đang đua nhau. Tôi ăn trái cây lỡ nuốt phải hột và sợ chết khiếp tưởng nó sẽ mọc lên trong bụng tôi. Bạn có nhớ những ngày còn bé chúng ta mong được lớn lên cho thật nhanh không? Không biết chúng ta đã nghĩ gì nữa? Bây giờ bạn còn nghĩ vậy không?”
— The Blue Lagoon (Nguyễn Hoàng Huy dịch)
zz. Lại một bài kiểu…abc dịch. ZZ. Không biết còn phải đọc bao nhiêu bài có chữ “trích”, “dịch”, link…được đưa ra mà không phải là cái nhìn chính kiến của bản thân nữa đây. haizzz
Kết nhất câu trích : Thiên nhiên ko câm chỉ có loài người là điếc :3
P/s: quên sạch rồi …….
~baka~