30 C
Nha Trang
Chủ Nhật, 24 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Đứa trẻ lớn lên để trở về đứa trẻ

(1202 chữ, 5 phút đọc)

Hôm nay tôi chợt nhớ về những ký ức tuổi thơ ngọt ngào của mình ở chốn thốn quê dân dã – nơi vắng mặt những ồn ào của phố xá bộn bề lo toan, nơi chỉ toàn ánh mặt trời dịu êm với những hàng cây đung đưa ngợp bóng. Tất cả những gì hiện ra là nét trong trẻo ngây thơ hòa lẫn trong tiếng cười hay tiếng khóc của một tuổi đời non nớt. Rồi tôi bỗng tự hỏi rằng tại sao ngày bé mình có thể hạnh phúc hồn nhiên được như vậy mà khi lớn lên, những ưu phiền đau khổ lại dễ dàng thâm nhập và bám rễ vào cuộc đời mình đến thế?

Hồi nhỏ, tôi vẫn thường quanh quẩn ngoài bãi cỏ trước nhà, ngồi thu lu một chỗ nào đó quan sát đàn kiến con đang bò về tổ trong niềm say sưa khôn tả. Rồi một lúc sau, tôi dùng tay khều khều những ngọn cỏ xanh trước mắt đầy thích thú. Nhưng khi thấy chúng ram ráp và ẩm ướt, tôi lại thu tay về. Tôi cúi xuống nhìn vào chân mình đang đi đôi dép con mèo màu đỏ, và tôi chuyển sang nghịch nghịch cái mắt kính của con mèo rồi mau chóng quên luôn đám cỏ và lũ kiến.

Vậy mà bây giờ, có những lúc tôi chẳng dành cho mình chút thời gian để ăn một miếng cơm cho trọn vẹn, chẳng thể hết lòng với một lần đứng tắm dưới vòi sen, và cũng nhãng đi những vần điệu trên trang sách đang lật giở khi mải mê nghĩ về một chuyện buồn ngày hôm trước. Tôi không hiểu được tại sao những say mê dành cho thế giới thuở nào nay đã cạn khô đến tàn nhẫn theo sự lớn lên của xác thân này. Có phải tình yêu và sự tò mò của tôi đã bị thiêu đốt bởi chính những vội vàng và xốc nổi bên trong lòng? Có phải nếu dừng lại thêm một phút giây nữa thôi, tôi sẽ lại cảm thấy lũ kiến, đôi dép con mèo và bãi cỏ năm nào?

Tôi vẫn nhớ như in những ngày mình cùng con chó béo ục ịch màu vàng nâu chạy nhảy ngoài cánh đồng còn trơ những gốc rạ và đuổi theo những con cò trắng muốt. Dù biết chắc chắn rằng sẽ không bao giờ bắt được con cò nào nhưng tôi vẫn cứ chạy theo chúng vì niềm vui lúc ấy chẳng hề nằm trong chuyện bắt được mà ở ngay chính việc đuổi theo. Còn con chó béo thấy tôi chạy thì cũng hùa theo đầy phấn khích. Sau một hồi rượt bắt, cả tôi và nó đều mệt bở hơi tai nhưng lại thấy hạnh phúc vô bờ bến. Hôm sau, chúng tôi lại tiếp tục trò chơi đó với thêm một người bạn nữa.

Vậy mà bây giờ, có những lúc tôi e sợ phải tiến lên khi nghĩ về những khả năng có thể không thành tựu như mong muốn. Tôi run rẩy trong những toan tính cho một thành tích mơ hồ nào đó trong tương lai để rồi kiệt quệ với tâm tư không lối thoát của chính mình. Phải chăng, tôi nên để tất cả bay đi như những con cò trắng kia và chỉ hết lòng vui chơi giữa một cuộc truy đuổi hồn nhiên nhất?

Tôi vẫn chưa từng quên hồi bé mình lang thang cùng đám bạn ở những đoạn đường mòn, mang theo vỏ lon bia để chơi trò bữa cơm ấm cúng. Chúng tôi đứa thì mang được một nắm gạo từ nhà, đứa thì vặt đám hoa dại ven đường để bỏ hết vào nồi nấu, còn có đứa thêm luôn cả mớ sỏi li ti nữa. Nhưng rồi đến cuối cùng, trên bếp lửa bé tý teo bập bùng được dựng nên từ ba viên gạch, tất cả thức ăn cháy đen thui còn cái lon bia thì bị nóng quá mà thủng luôn cả đáy. Lũ chúng tôi cứ cười bò ngặt nghẽo và bảo nhau rằng cả nhà ta hôm nay chết đói cả lượt rồi và chúng tôi mau chóng dùng cái nồi thủng đen đúa đó để chơi trò ném lon rồi cãi nhau chí chóe.

Vậy mà bây giờ, có những chuyện chẳng nằm trong kỳ vọng xảy ra và tôi cứ thế ôm ấp chúng bên mình với nỗi niềm bất mãn chán chường. Rồi phải mất nhiều ngày trời, thậm chí nhiều tháng năm trời để có thể quên đi những chuyện buồn ấy. Trẻ thơ đã luôn tìm thấy một lối ra, một góc nhìn khác với cuộc đời, vậy tại sao khi lớn lên, tôi lại để cho khả năng ấy bị thui chột? Phải chăng, tôi nên cầm dép và lia vào những cái lon bia của thất vọng, cho chúng đổ kềnh càng rồi lăn lốc lốc trên nền đất cùng một mẻ cười đắc thắng hả hê?

Hôm nay nhớ về tuổi thơ tôi chợt nhận ra rằng chúng ta lớn lên cũng là để học cách trở về thơ trẻ. Đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra bức tranh tương phản giữa những hồn nhiên trong sáng và những lắt léo mưu toan để biết được cái gì cần chăm tưới và cái gì cần gạn lọc mỗi ngày. Chỉ đến lúc ấy, những điều hạnh phúc mới thật sự là vĩnh cửu vì chúng không còn là một sản phẩm có sẵn tự nhiên nằm trong những ngây dại của bé thơ, mà là một thứ ta thật sự chạm tới bằng sự thấu hiểu và nỗ lực luyện rèn. Đó cũng chính là lý do tại sao những em bé hồn nhiên có thể lớn lên thành một người lớn khổ đau, nhưng một người lớn hạnh phúc sẽ không bao giờ quay về đau khổ nữa, vì họ đã chuyển hóa tất cả những hạt mầm bóng tối thành sự sáng trong của một mầm non không vết tỳ.

Có phải những ký ức tuổi thơ đang kéo tay tôi quay về với nó, hay thực ra, chính tôi đang mang những niềm hạnh phúc say mê của thời bé bỏng vào trong những phút giây của tuổi trưởng thành? Dù sao chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa rồi vì tôi đã nhận ra rằng những sự hồn nhiên tươi mát vốn dĩ luôn hiện diện trong bất kỳ dấu vết thời gian nào và trong bất kỳ dáng hình con người nào.

Từ nay, tôi sẽ vẫn vui vẻ nghịch bong bóng xà bông ở những kẽ ngón tay trong lúc tắm. Tôi sẽ vẫn ngắm nhìn những giọt nước bắn lấp lánh tung tóe trong lúc rửa rau. Tôi sẽ vẫn lang thang ngoài sân chiêm ngưỡng một con chuồn chuồn đậu ngủ. Tôi sẽ vẫn chạy đuổi theo những con bươm bướm trắng dập dờn ngoài bờ đê. Tôi sẽ vẫn xếp những chiếc lá rụng rơi thành hình thù kỳ quặc.

Tôi sẽ cười, sẽ khóc và sẽ trở về là đứa trẻ ngày xưa.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: langll 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

spot_img
Vũ Thanh Hòa
Vũ Thanh Hòa
"Thiên Nhiên không vội mà việc gì cũng thành." — Lão Tử

BÀI LIÊN QUAN

1 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI