Featured Image: Bìa sách “Mơ Những Giấc Mơ Mới”
Có lẽ chưa bao giờ tôithấy những ngày trong tháng Tám trôi qua nặng nề như năm nay. Cứ mỗi ngày qua đi là một ngày tôi thấy tim mình trĩu nặng thêm vì một lời tự hứa với lòng vẫn chưa được thực hiện, đó là viết một bài giới thiệu sách cho Triết học Đường phố. Bản thân tôi luôn tự nhủ bất cứ khi nào có cơ hội sẽ tìm cách để tạ ơn cuộc đời vì đã ban cho mình thật nhiều ưu ái. Bất cứ khi nào có thể!Tôi đã rất vui khi nghĩ đến lúc có thể cảm ơn Triết học Đường phố vì rất nhiều kiến thức và niềm vui tôi nhận được từ trang này. Một bài viết giới thiệu một quyển sách tâm đắc là một cơ hội để tôi có thể làm điều đó. Vậy mà cứ với hụt tay hoài. Hôm nay phải mạnh tay giết một con bò*(Tác phẩm Ngày xưa có một con bò của Camilo Cruz) lý do lý trấu để viết những dòng chữ này…
Với một người thường thấy được nhiều điều hay trong những quyển sách, thật khó để có thể chỉ chọn ra một quyển tâm đắc nhất. Tuy nhiên, khó không có nghĩa là không làm được. Và quyển sách tôi chọn đó là Mơ những giấc mơ mới của Jai Pausch, nhưng xin được ‘đèo bồng’ thêm một chút cho lòng khỏi ấm ức; đó là để thưởng thức ‘tròn vị’ Mơ những giấc mơ mới, bạn nên đọc kèm với nó cuốn Bài giảng cuối cùng (The last lecture) và xem video Thật sự đạt được giấc mơ thời thơ ấu của Randy Pausch.
Có thể bạn đã nhận ra cái họ chung trong tên của hai tác giả. Phải, họ đã từng là một gia đình cho đến khi căn bệnh ung thư tụy mang Randy trở về cát bụi. Bốn năm sau khi Randy mang đi hết “mọi phép màu của cuộc đời” Jai, bà đã “hình dung lại cuộc đời sau mất mát”và rồi tự tạo ra cho mình một châm ngôn sống mới: Mơ những giấc mơ mới.
Tôi vẫn thường chia sẻ về những quyển sách trên trang cá nhân, nhưng chưa bao giờ thấy thú vị với việc tóm tắt lại nội dung, vì với tôi, làm như vậy là tước mất của độc giả cơ hội được tự mình khám phá mọi ngóc ngách của quyển sách. Trong bài viết này cũng vậy, tôi sẽ chỉ chia sẻ một vài điểm mà tôi thích.
Điểm đầu tiên là vì đây là một quyển tự truyện. Giữa nhiều thể loại sách tôi hay đọc, tôi thích đọc tự truyện, vì đó là những câu chuyện thật đã xảy đến với tác giả. Tác giả viết sách từ chính cuộc đời đã qua những trải nghiệm của họ, và giờ họ chia sẻ với chúng ta. Để chúng ta biết rằng, những đôi vai của những người khổng lồ ngoài kia vẫn hàng ngày vươn ra chờ đợi được nâng đỡ bước ta đi bằng những trải nghiệm đôi khi thấm đầy nước mắt và những mất mát thương đau của họ.
Tôi có đọc một số nhận xét về cuốn sách, cũng như nhiều tác phẩm khác, ý kiến khen chê đủ cả. Có người trách sao Jai lại vạch áo cho người xem lưng, sao lại mang những câu chuyện đằng sau cánh cửa phòng ngủ của gia đình bày ra cho thiên hạ phán xét. Cũng có người đồng cảm với quyết định chia sẻ những chuyện cá nhân của Jai, họ nói rằng chính những chia sẻ này đã giúp họ hiểu hơn về cuộc đời của Randy, về hành trình đấu tranh với bệnh tật (dù thất bại) của gia đình Pausch, và giúp những người đang trong hoàn cảnh tương tự tìm được cho mình những câu trả lời riêng. Tôi cũng đồng cảm với Jai, và nghĩ rằng mình phần nào hiểu được việc làm của bà. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu được rằng “chín người mười ý”, và bạn đọc hoàn toàn có thể thêm vào ý thứ mười một khi đọc tác phẩm này.
Điểm thứ hai là những câu chuyện về những lần Jai theo hỗ trợ Randy trong quá trình điều trị ung thư. Jai kể về hệ thống hỗ trợ người bệnh và thân nhân của họ ở Mỹ như thế nào, cách các bác sỹ chuẩn bị tâm lý cho người nhà bệnh nhân để đón nhận một tin xấu ra sao, và cả những thông tin họ tư vấn để người bệnh và thân nhân có thể tìm thêm sự hỗ trợ..v..v.. Tôi mong sao những vị bác sỹ, y tá của nước mình cũng có mong muốn được chia sẻ phần nào nỗi đau của những người bệnh và người nhà bệnh nhân bằng những hành động cụ thể như những vị bác sỹ mà tôi gặp trong quyển sách của Jai vậy.
Điểm cuối cùng tôi muốn nói đến đó là tựa đề của cuốn sách. Thật tình cờ, dạo gần đây khi tôi xem phim hay đọc sách, tôi nhận thấy các nhân vật hay chia nhau một nỗi lo sợ, sợ nếu một ngày giấc mơ của mình thành sự thật, sẽ không còn lý do gì để sống hay để phấn đấu nữa, như cô nàng Rapunzel trong phim Công chúa tóc dài của Disney hay như ông lão bán pha lê trong cuốn sách Nhà giả kim của Paulo Coelho (cuốn sách mà tôi có dịp đọc được nhờ lời giới thiệu của Bùi Phương Linh trên Triết học Đường phố). Jai Pausch một lần nữa khẳng định rằng, luôn có những giấc mơ mới để mơ, vấn đề là, bạn có dám mơ những giấc mơ mới hay không mà thôi.
Đối với riêng tôi, quyển sách này còn có thêm những điều đặc biệt khác. Tôi thường chỉ ra nhà sách để mua những quyển sách đã xác định trước, nhưng quyển sách đến với tôi thật tình cờ. Hôm đó tôi ra nhà sách chỉ vì tâm trạng không được tốt,giữa rất nhiều những bìa sách bắt mắt, tôi đã cầm quyển sách này lên và nhận ra tựa đề một chương trong quyển sách thật quen thuộc(Chương 8: Phép màu của Bài giảng cuối cùng), vì tôi đã từng xem video buổi nói chuyện của Randy Pausch trên Youtube; tôi mua quyển sách chỉ vì lý do như vậy. Tôi tin vào duyên số, và tôi tin có một cái duyên đủ lớn để đưa tôi đến với quyển sách này.
Những ngày sau đó, tôi như bị ám ảnh bởi những gì tôi đọc được. Đi đâu, gặp ai tôi cũng kể về Jai, về Randy, về những câu chuyện của họ, và thậm chí ngồi một chỗ tôi cũng làm được bằng cách chia sẻ vài dòng trên trang cá nhân. Trong bài luận gởi nộp cho các chương trình học, tôi cũng đưa câu chuyện về quyển sách này vào. Giờ ngồi ngẫm lại, tôi thấy thật thú vị. Và tôi mơ rằng, những ai quyết định đọc cuốn sách này vì những dòng giới thiệu của tôi cũng sẽ tìm thấy những điều thú vị riêng cho bản thân mình. Giấc mơ ấy, dù không hề mới, cũng đáng mơ, phải không nào?
Uyên Uyên
29.08.14
Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).