Nội dung
Tôi không cần ai thương hại. Cũng không cần ai ngụy biện thay tôi. Tôi biết tôi là ai. Tôi là gái bán hoa.
Nhưng tôi không phải là một nạn nhân. Tôi cũng không phải là một kẻ phá hoại. Tôi là một người phụ nữ biết rõ mình đang làm gì. Và đôi khi, tôi còn hiểu đàn ông hơn cả vợ họ. Tôi không che giấu điều đó, cũng không tự huyễn hoặc mình bằng những câu chuyện ngụy biện. Cuộc sống dạy tôi phải thực tế, và thực tế thì tàn nhẫn, nhưng cũng rất rõ ràng.
Tôi không bán thân, tôi bán vai diễn.
Mỗi lần gặp khách, tôi không chỉ trút bỏ quần áo, tôi khoác lên một vai diễn. Có khi là người tình ngọt ngào. Có khi là cô vợ hiền dịu. Có khi là một nô lệ ngoan ngoãn. Và có những đêm, tôi là bác sĩ trị liệu cho một trái tim tan vỡ. Đàn ông đến với tôi không chỉ để giải tỏa hay thỏa mãn nhu cầu sinh lý, mà còn để được phép yếu đuối, được phép không phải mạnh mẽ, được một người phụ nữ chạm vào mà không đòi hỏi phải cứu thế giới.
Đàn ông không chỉ đến với tôi vì tình dục. Họ đến để được công nhận, lắng nghe, thoát khỏi vai diễn trong xã hội mà họ mệt mỏi giữ suốt ngày dài, tháng năm. Đôi khi họ chẳng làm gì cả. Họ chỉ ngồi đó, hút thuốc, và nói về một người cha không bao giờ ôm họ. Hay một người vợ chỉ còn đối thoại bằng câu lệnh.
Tôi không bán cơ thể. Tôi bán sự giải thoát. Tôi cho thuê một không gian an toàn. Ở đó đàn ông không bị phán xét, dù chỉ trong một giờ.
Tôi không cạnh tranh với phụ nữ, tôi phản chiếu họ.
Tôi bị mọi người khinh miệt. Bị gọi là “rác rưởi”, “gái hư hỏng”, “kẻ cướp hạnh phúc gia đình người khác”… Nhưng chính những người gọi tôi như thế, chồng họ lại bí mật tìm đến tôi. Họ căm ghét tôi vì tôi tồn tại, như một minh chứng sống rằng có những điều đàn ông không tìm thấy trong hôn nhân của họ.
Tại sao? Vì tôi không xét nét. Vì tôi không đòi hỏi. Vì tôi không khiến họ cảm thấy sai mỗi khi muốn được làm đàn ông. Vì tôi không xem tình dục là công cụ để mặc cả. Tôi chỉ mở cửa và để họ bước vào như chính con người thật của họ.
Tôi không giỏi hơn phụ nữ chính chuyên. Tôi chỉ biết khi nào nên im lặng. Biết cách chạm vào một người đàn ông đúng lúc, đúng cách. Biết làm cho họ cảm thấy cần thiết, không phải tội lỗi. Đó là nghệ thuật, không phải kỹ xảo. Đó là trực giác, không phải thủ đoạn.
Nếu bạn gọi đó là kỹ năng thấp hèn, thì xin lỗi, nhiều phụ nữ nên học nó để giữ gia đình mình khỏi sụp đổ. Không phải để phục vụ đàn ông mà để hiểu rằng tình dục không phải là chiến trường, nó là cầu nối nếu biết sử dụng đúng cách.
Tình dục đích thực không phải là thứ để trao đổi như một món hàng, cũng không phải là vũ khí trong những cuộc chiến lạnh âm thầm. Nó là ngôn ngữ cơ thể mà nếu phụ nữ hiểu và trân trọng, họ có thể khiến người đàn ông cảm thấy an toàn và khao khát ở lại. Không phải vì ép buộc, mà vì tự nguyện. Không phải vì nghĩa vụ, mà vì sự rung động thật sự.
Giữ được một mối quan hệ không chỉ bằng lời hay ý đẹp, mà còn bằng cách hiểu được khi nào nên mềm, khi nào nên trao, khi nào nên nhận và khi nào nên quy phục. Nhiều phụ nữ không hiểu điều đó nên họ dùng tình dục như phần thưởng hoặc trừng phạt, và rồi tự hỏi vì sao đàn ông của họ dần lạnh nhạt, dần rời xa.
Tôi không nói phụ nữ nên trở thành tôi. Tôi chỉ nói rằng có những điều tôi biết mà nếu họ chịu học, có thể cứu lấy chính người đàn ông thân xác đang ngủ bên cạnh họ còn tình cảm thì đã phai mờ từ lâu.
Tôi không yêu, nhưng tôi trao tình.
Tôi không ngủ với khách vì yêu. Nhưng tôi không vô hồn. Tôi ôm họ khi họ khóc. Tôi lắng nghe khi họ kể về những điều họ không dám nói với vợ. Tôi lau nước mắt cho những người đàn ông không có ai để tựa vào. Họ đến với tôi như những đứa trẻ lạc lõng, và rời đi như một người trưởng thành hơn một chút, nhẹ nhõm hơn một chút.
Có lần, một khách hàng nói với tôi: “Em biết không, anh chưa từng được ai nhìn như em nhìn anh… như thể anh có giá trị.” Tôi không nói gì. Nhưng trong lòng tôi thắt lại. Tôi biết mình vừa chạm vào một vết thương mà người đàn ông ấy che giấu suốt hàng chục năm.
Tôi không yêu họ. Nhưng tôi cho họ một cảm giác mà thế giới này không còn cho họ nữa: Được làm con người. Được mềm yếu mà không bị chê bai. Được rung động mà không bị trêu chọc. Được gần gũi mà không phải giải thích. Đó không phải là tình yêu. Nhưng đó là một dạng tình người, rất thật, rất người.
Tôi có xấu hổ không?
Có. Những lúc đêm về, tôi nghĩ giá như mình được sinh ra trong một gia đình khác. Giá như mình có cơ hội khác. Giá như mình được một người yêu thương mà không cần tôi đóng vai gì cả. Có những buổi sáng tôi tỉnh dậy trong một khách sạn lạ, và tự hỏi “Đây có phải là cái giá của tự do không?”
Nhưng rồi tôi lại nhớ, chính tôi, chứ không ai khác, đang nuôi sống mẹ. Gửi tiền cho em gái đi học. Và giữ cho những người đàn ông ngoài kia không chọn cách tự tử sau một đêm tuyệt vọng. Tôi làm việc của mình, và đôi khi, tôi làm tốt hơn cả những người được xã hội xem là “cao quý” hơn tôi.
Tôi không tự hào. Nhưng tôi không hối hận. Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi thành thật. Và tôi không bao giờ giả vờ đạo đức để che giấu những điều mình không dám đối diện.
Những Định Kiến Sai Lệch
Người ta nói gái bán hoa là vô đạo đức. Nhưng đạo đức là gì nếu không phải là khả năng chịu trách nhiệm với cuộc sống mình chọn, và không làm hại ai khác? Tôi không lừa dối ai, không cướp chồng ai, không chen chân vào gia đình nào. Tôi phục vụ những người đến với tôi bằng sự thỏa thuận rõ ràng, minh bạch. Tôi không cướp của ai, tôi chỉ lấp đầy những khoảng trống mà xã hội, hôn nhân, và sự thờ ơ để lại.
Người ta nói gái bán hoa phá hoại hạnh phúc gia đình. Nhưng nếu một gia đình thật sự hạnh phúc, liệu người đàn ông có cần tìm đến tôi? Tôi không đi gõ cửa từng nhà, không kéo chồng người khác lên giường. Tôi chỉ là nơi họ tìm đến khi họ thấy trống rỗng, khi họ không còn được yêu, không còn được chạm vào, không còn được lắng nghe.
Tôi không là nguyên nhân. Tôi là triệu chứng. Tôi không phá hoại gia đình. Tôi chỉ cho thấy sự rạn vỡ đã có sẵn từ bên trong.
“Nếu bạn đi sâu vào vấn đề, chính hôn nhân đã tạo ra mại dâm. Và mại dâm sẽ không bao giờ biến mất khỏi thế giới này cho đến khi hôn nhân biến mất; nó là cái bóng của hôn nhân. Thực tế, gái mại dâm đã cứu vãn hôn nhân. Đó là một biện pháp an toàn để người đàn ông thỉnh thoảng có thể tìm đến một người phụ nữ khác, một gái mại dâm, chỉ để đổi gió, và qua đó giữ gìn hôn nhân cùng sự lâu dài của nó.” — Osho, Unio Mystica
Không phải gái bán hoa nào cũng như nhau. Không phải gái bán hoa nào cũng đọc Osho.
Lý Do Thật Sự Vì Sao Nhiều Phụ Nữ Căm Ghét Gái Bán Hoa?
- Gái bán hoa làm rơi giá thị trường tình dục: Khi có người sẵn sàng trao thân không cần tình yêu, sự gắn bó hay lời hứa hẹn, điều đó phá vỡ thế mặc cả mà nhiều phụ nữ đang dùng để kiểm soát mối quan hệ.
- Gái bán hoa phản chiếu những thiếu hụt trong hôn nhân: Họ là bằng chứng sống rằng nhiều người chồng cảm thấy cô đơn, ngột ngạt hoặc bị đánh giá trong chính tổ ấm của mình.
- Gái bán hoa đụng vào nỗi bất an sâu kín: Nhiều phụ nữ sợ bị so sánh, sợ không còn hấp dẫn, sợ bị thay thế bởi một người chỉ cần thể xác là đủ.
- Gái bán hoa sống tự do với tình dục: Điều mà xã hội vẫn dạy phụ nữ là cấm kỵ. Việc họ dám sống công khai với ham muốn khiến nhiều người cảm thấy bị đe doạ, như thể chuẩn mực đạo đức bị xô lệch.
- Gái bán hoa nghe đàn ông nói thật: Họ biết những gì đàn ông muốn, những gì đàn ông thiếu, và những gì đàn ông không dám nói với vợ mình. Điều đó khiến nhiều phụ nữ cảm thấy thua thiệt trong cuộc chiến vô hình.
Cuối cùng… Tôi không cần thế giới phải hiểu tôi. Chỉ cần đừng vội kết tội. Phía sau mỗi gái bán hoa là một câu chuyện bạn không đủ kiên nhẫn để nghe hết. Là một vết thương bạn không đủ can đảm để chạm vào. Là một ký ức bạn không thể chịu nổi nếu nó là của bạn.
Và biết đâu một ngày nào đó… người đang ngủ bên bạn từng tìm đến tôi, không phải vì tôi đẹp, mà vì tôi không phán xét. Vì tôi không mệt mỏi. Vì tôi lắng nghe mà không đòi hỏi. Vì tôi để họ là chính mình, dù chỉ trong một đêm.
Tôi không mong được tôn vinh. Tôi chỉ mong được nhìn như một con người, không hơn, không kém.
Tác giả: Nguyệt Minh