28 C
Nha Trang
Thứ năm, 21 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Làm thế nào để làm việc không biết mệt mỏi?

(1147 chữ, 5 phút đọc)

Lão tử từng giảng dạy “Vô vi nhi vô bất vi” nghĩa là “Không làm gì mà không gì là không làm.”

Bạn có biết đâu mới là đỉnh cao của làm việc?

Theo tôi đó là sự làm thinh, nói nôm na nghĩa không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng, không điện thoại, không sách, không âm nhạc, chỉ hòa quyện mình vào thinh không. Nó cũng giống như một trạng thái thiền, nhưng có ai đủ tự tin khẳng định có thể thiền nhiều tiếng liền trong một ngày. Bạn đủ khả năng duy trì vài chục phút, thậm chí một hai tiếng, nhưng nếu bạn cứ thế ngồi bất động, đối với tôi bạn còn ghê gớm chẳng khác nào pho tượng đặt trong các đền thờ lăng miếu.

Cũng như làm rất nhiều mà như không làm. Ở đây diễn biến xung quanh hai khía cạnh. Đầu tiên là xu thế của hầu hết xã hội hiện nay rơi vào trạng thái tiêu cực, ngồi hàng giờ trong các phòng ốc. Ngày ngày cắp sách đến công ty nhưng chẳng biết mình đến đó để làm gì. Bởi bao nhiêu mệt mỏi chán chường nhấn chìm tất cả tâm trí sức lực, thiêu đốt ý nghĩa đang sống, đang làm việc của chính họ.

Không làm cũng khó, làm nhiều cũng khó, vậy đâu mới là sự làm và biết mình thực sự đang làm một cách dễ dàng?

Một xã hội đang bị cuốn theo guồng quay cơm áo gạo tiền, ai cũng chạy theo miếng ăn cái mặc, ai cũng hiểu phải có làm mới có ăn. Biết thế nhưng nếu chỉ bồi dưỡng tẩm bổ cho cái bụng trong khi lại bỏ bê tâm hồn tàn rụi héo úa, có kiếm bao nhiêu tiền làm đầy bụng vẫn không đủ ra vào viện điều trị nội tâm bệnh tật. Vậy nên, vấn đề cần thiết đặt lên bàn tròn thảo luận là phải làm thế nào để vừa làm việc nuôi no béo tốt cái bụng mà tâm hồn da dẻ vẫn hồng hào.

Đa số bạn trẻ hiện nay có xu hướng biến công việc thành kẻ thù. Cũng có người tự biến mình thành một chiến binh dũng mãnh, can đảm từ bỏ công việc hiện tại để lên đường tìm kiếm cho bản thân một chốn khác nơi họ thuộc về. Đó dường như đang là một xu thế thịnh hành trong giới trẻ. Có người giã từ thành phố lên núi tìm ấp lập làng, xây dựng một đời sống tự cung tự cấp, rau cháo cày cuốc sống qua ngày. Có anh kỹ sư lương làm tháng vài nghìn đô vội vã đóng gấp cặp sách, thu xếp hành trang mang hết về quê nuôi heo chăn bò. Có chị kia tiếng vang đi Đông đi Tây du học, dự đoán là sẽ về nước đầu quân cho công ty ngoại quốc với lương bổng đáng thèm thuồng, giờ lại nghe tin đang ở quê may vá thêu thùa bán sản phẩm kiếm miếng ăn qua ngày.

Xã hội ngơ ngác trước quyết định của những người điên rồ. Bạn có bao giờ đặt dấu chấm hỏi cho tất cả sự lựa chọn đó? Điều gì đó đã nung nấu tâm can và lòng khát khao muốn được sống trong họ? Điều gì đã khiến những chiến sĩ tri thức tạ từ những cuộc viễn chinh? Thú nhận đi bạn chưa bao giờ mong muốn từ bỏ tất cả để trở về sống đời yên bình thảnh thơi như họ?

Nhưng bạn chỉ luôn nhìn thấy được một bên của đồng xu khi vung tay thảy lên trời. Mặt còn lại chôn giấu rất nhiều ẩn tích bạn không nhận ra. Bạn không thể sống một cuộc đời như những người bạn trông thấy. Bởi bạn không phải là họ, hoàn cảnh sống của bạn khác họ, bạn có những gánh nặng đang phải mang vác trên vai… Bạn thừa thông minh để nhận ra thật khó để có thể từ bỏ tất cả, vậy mà vẫn cứ đứng núi này trông núi nọ. Đến công ty làm việc vẫn mơ màng qua ô cửa cảnh vác cần câu ra hồ cá thư giãn, vẫn mộng tưởng một giấc ngủ giữa đồi núi tươi xanh trong khi thực tại là một núi chất đống những dự án vẫn chưa được giải quyết. Lịch gặp đối tác khách hàng vẫn dày đặt không có chỗ trống. Bạn thực sự mệt mỏi với đống công việc ngổn ngang. Thỉnh thoảng bạn có nhìn vào không trung rồi ném vào nó mấy câu đại loại như tại sao mình phải cật lực vắt kiệt sức với công việc thế này.

Muốn về quê làm nông, muốn lên núi chăn nuôi, liệu đó có phải là những công việc mà bạn thích thú. Liệu bạn có sống được một đời sống an bình như họ? Bạn sinh ra có phải để nắm giữ sứ mệnh đó? Xin thưa không phải ai cũng có thể làm nông và chăn nuôi. Khi bạn bắt đầu chán ngán công việc hiện tại, điều đầu tiên bạn cần làm là cảm nhận vào sâu bên trong bạn. Đừng nhìn về mấy cái ao làng, đó chỉ là một xu thế. Hãy nhìn vào bên trong để tìm kiếm đâu mới là nơi bạn thuộc về, đâu là công việc bạn thực sự muốn làm.

Bạn có thấy những bậc vĩ nhân, những thiên tài, tại sao họ có thể ngủ ba bốn tiếng một ngày, thậm chí 24 tiếng đồng hồ một ngày cắm đầu cắm cổ làm việc nhưng không bao giờ thấy chán? Vì đó là công việc họ yêu thích. Họ làm vì đam mê nhiệt huyết, họ không làm vì gánh nặng, không vì trách nhiệm, không làm việc trong sự gượng ép. Nói thế để nhìn nhận ra căn nguyên cơn bệnh bạn đang vật lộn. Bạn đang làm công việc mà bạn không thực sự yêu quý nó.

Vâng, có một cách làm việc khác mà như không làm nhưng lại mang đến cảm giác tích cực vô cùng. Đó là làm công việc mình yêu thích đến nỗi lãng quên nhận thức mình đang làm rất hăng say, làm quên ăn quên ngủ. Nhưng đừng manh động lật đật chạy về nhà viết giấy ký tên vào đơn xin nghỉ việc khi vẫn còn đang băn khoăn trong chính cái sự đi tìm niềm đam mê mình yêu thích. Bạn cần hiểu rõ trái tim mình đang hướng về ngọn gió nào trước, mạnh mẽ đặt bước chân đầu tiên lên con đường tiến gần niềm yêu thích đó, dù nó có điên rồ và ngớ ngẩn.

Bạn phải là những con mắt luôn tìm kiếm tiếng gọi cuộc đời mình, chứ không phải là hèn yếu chấp nhận sống dung hòa với kẻ thù địch. Đó sẽ là một quá trình gian nan vô cùng và bạn phải mất rất nhiều thời gian. Nào, hãy dũng cảm đối diện với trận chiến của bạn, cho những đam mê trong bạn. Đừng che giấu sự hèn yếu của bản thân dưới bộ đồng phục đó nữa. Nếu lỡ những đam mê trong bạn phải chịu cách thất trận, thì ít ra lòng liêm khiết chân thật trong bạn cũng hát vang bài ca chiến thắng. Đã sống hết mình thì có gì gọi là hối tiếc. Điều gì đó mình phải trải qua mà không phải là phần số đã được lập trình sống trong kiếp sống của chính mình.

Chúng ta phải yêu đam mê như một vũ khí mà chúng ta sẽ dùng nó để chiến đấu với cuộc sống. Tôi không khuyên các bạn bỏ bê công việc sự nghiệp của các bạn, tôi chỉ nói rằng bạn phải đi đến đó bằng một phương tiện khác phù hợp với bạn hơn.

Người ta chỉ có thể làm việc hăng say không biết chán chê mệt mỏi khi được làm đúng đam mê của họ, làm việc với những thứ mà họ sẽ không phải cãi cọ lăng nhăng với tâm trí mình mỗi ngày. Bạn phải hiểu rằng những ngày làm việc mệt mỏi chán chường sắp đi qua, một đam mê thích đáng sẽ thánh hóa tất cả u sầu ủ dột.

Không phải là một ai khác, chỉ có bạn mới cứu thoát nạn nhân đang là chính bạn. Và hãy luôn nhớ lời Lão Tử đã dạy: “Không làm gì mà không gì là không làm.”

Tác giả: Ni Chi

*Ảnh minh họa: KIMDAEJEUNG 

📌 Donate cho tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

2 BÌNH LUẬN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI