Pháp đã vào thu. Lá cây ngoài đường cứ vàng rực lên đậm hơn cả mầu nắng. Có những ngày trời âm u và lạnh giá, ngồi trong nhà bật lò sưởi, ngồi chờ nắng ấm lên. Tôi bỗng nhớ những tháng năm tuổi trẻ của mình.
Phải, những tháng năm tuổi trẻ, rất dễ nhiều khi thấy lòng mình có những xúc cảm giống như là “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ/Mặt trời chân lý chói qua tim.” (Tố Hữu)
Dường như nắng, mặt trời, chói chang, là những từ gợi cho người ta cảm giác ấm áp, rạng ngời, ngập tràn sức sống. Giống như là một chân lý, giống như những gì mãnh liệt, là biểu hiện về mặt tích cực của đời sống.
Thế nhưng Trịnh Công Sơn, người viết những bài hát với những ca từ sâu sắc về cuộc đời này đã từng “Trong bình minh chờ đợi để thấy nắng lên, để chiêm nghiệm rằng… nắng buồn hơn mưa.” ( trích trong bài Khánh Ly viết về Trịnh Công Sơn : Nắng buồn hơn mưa). Còn Billi P.S. Lim đã viết trong cuốn Dám Thất Bại rằng “Một mình “ánh nắng” không làm cuộc sống ta hạnh phúc được. Trong cuộc đời mỗi con người phải có vài “cơn mưa” đổ xuống”. Bởi vì khi đó chúng ta mới nhìn thấy cầu vồng.
Sẽ có một lúc nào đó trong cuộc đời mình, khi nhìn lại, bạn sẽ nhận ra rằng những lúc rực rỡ nhất cũng là lúc nực cười nhất của cuộc đời mình là khi mình sống ngập tràn niềm tin và lý tưởng.
Khi có một niềm tin mãnh liệt vào một điều gì đó, một lý tưởng mà bạn miệt mài theo đuổi bạn nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng và có niềm tin là sẽ đạt được mọi điều mình mong muốn. Hoặc ít ra, như trên blog tumblr của mình một anh chàng nói rằng “Phàm đã sinh ra ở trên đời, nhất định phải giữ được niềm tin vào một điều gì đó, bất kể điều gì. Để rồi, dù cho có một ngày ta nhận thấy rằng niềm tin ấy là ngu ngốc, thì cũng hãy nhớ rằng, vào một giai đoạn ta đã đi qua trong cuộc đời mình, niềm tin ấy đã giữ cho ta sống.” (http://lucilucius.tumblr.com/)
Thế nhưng trong bộ phim Ngọc Viễn Đông có một đoạn thoại giữa hai nhân vật.
– Cứ tìm sẽ thấy.
– Thấy gì
– Thấy KHÔNG (tiếng anh là NOTHING)
Là một người trẻ tuổi, bạn rất dễ sống có lý tưởng, rất dễ có một niềm tin mãnh liệt vào một chân lý nào đó, rất dễ bị truyền cảm hứng bởi người khác, rất dễ bị ảnh hưởng từ người khác. Và tất nhiên, bạn rất dễ bị suy sụp, thất vọng, rồi sẽ thề thốt rằng tôi sẽ không bao giờ thế nọ thế kia vào điều này điều kia hoặc một ai đó nữa.
Cũng rất có thể, có ai đó đã từng tự tử khi bị sụp đổ lý tưởng. Giống như Actơ chàng trai 17 tuổi trong tác phẩm Ruồi Trâu, sau khi bị người bạn gái không tin mình, bị lừa dối bởi 1 tên mật thám, đặc biệt là phát hiện ra sự thật cha sứ Môngtaneli mà chàng thương yêu, quý trọng như một vị thánh sống chính là cha đẻ của mình, đã từng có ý nghĩ tự tử. Nhưng sau đó anh ta đã trốn ra nước ngoài, từ một cậu ấm, đã phải trải qua biết bao nhiêu đau đớn cả về vật chất và tinh thần, trở thành một người vô thần vô đạo, quay trở lại, chỉ để nói với người cha lúc này trở thành Hồng Y giáo chủ, đang được hàng ngàn con chiên sùng bái rằng “con yêu cha, nhưng cha hãy bỏ đạo và đi với con.” Cả cuộc đời chìm nổi của anh có những lúc rơi vào vực sâu của sự đớn đau về thể xác và tâm hồn nhưng anh đã quyết tâm sống, chỉ với một lý tưởng sống của mình, là quay lại thuyết phục cha sống làm người bình thường, đừng đi truyền đạo nữa. Cuối cùng anh đã chết một cái chết đầy mãn nguyện cho dù người cha không thể bỏ từ bỏ công việc truyền đạo của mình, vì với anh, như vậy là đã đủ. Người cha, Hồng y giáo chủ, làm sao có thể bỏ rơi hàng ngàn con chiên đang sùng bái mình, đang sống dựa dẫm vào những lý tưởng cao cả của Chúa mà ngài đang truyền bá.
Gatsby trong tiểu thuyết Gatsby vĩ đại cũng đã sống nhờ gửi niềm tin của mình vào một đốm sáng xanh ở cuối bến thuyền nhà Daisy. Gatsby và Daisy yêu nhau trong chiến tranh nhưng vì Daisy thuộc gia đình danh giá, Gatsby đã bỏ đi sống một cuộc đời trôi nổi và trở về trở thành một người vô cùng giầu có trong một cung điện lộng lẫy tổ chức nhiều buổi tiệc nổi tiếng khắp vùng. Lâu đài của Gatsby nằm đối diện với nhà của Daisy (lúc đó đã lấy chồng) qua một cái vịnh. Ánh sáng bên bến thuyền nhà Daisy đã nuôi dưỡng tình yêu của anh, để rồi sau những ngày gặp lại, ban đầu Daisy giấu chồng yêu thương anh, nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra, anh đã phải chết bởi che chở cho Daisy và bị cô ấy phản bội. Thậm chí khi anh chết, người nói yêu thương anh, người anh đã dành cả cuộc đời chìm nổi của mình để trở nên giầu có mong muốn mang lại cuộc sống nhung lụa cho cô, cũng không đến viếng anh.
Vậy đấy, thật ra, mỗi chúng ta đều có những lý do riêng để sống, tin yêu, rồi chợt một ngày nhận ra, à, thì ra những điều chúng ta tin chẳng phải vậy, hoặc không còn đúng nữa. Có thể cuộc sống là một cuộc hành trình đi từ có đến không, đi từ những cảm xúc tích cực đến tiêu cực, và rồi lại ngược trở lại đưa ta đến những đỉnh cao hơn của những trải nghiệm sống. Sẽ có những lúc bạn trách mình dại khờ, nhưng cũng có những khi bạn tiếc những tháng năm khờ dại không còn quay trở lại nữa.
“Những bông hoa đi tìm những trái tim, nhưng chỉ thấy chiếc bình.” (Trích lời tựa trong tuyển tập truyện ngắn Một ngày mưa đẹp trời – Éric Emmanuel Schmitt).
Đoàn Minh Hằng
*Feature Image: Minato
Cứ tìm sẽ thấy! 🙂