Featured image: Wiki Commons
Joshua Steimle, CEO của công ty marketing MWI [1] ở Hong Kong, cho rằng Joshua Wong – (Hoàng Chi Phong), chàng trai 17 tuổi nổi bật trong những cuộc biểu tình làm rung chuyển Hong Kong – có những phẩm chất để là một nhân viên tuyệt vời đối với bất cứ người chủ lao động nào.
Vị CEO này đã có một bài viết chỉ ra những phẩm chất đó của Joshua Wong. Điều mà chúng ta có thể thấy là, dường như những đặc điểm ấy là chung cho cả người hoạt động xã hội, lẫn người muốn theo đuổi sự nghiệp kinh doanh, hoặc người chỉ có nhu cầu làm một nhân viên văn phòng bình thường: Sống có trách nhiệm, khiêm nhường, không háo danh, và quyết tâm theo đuổi ước mơ.
* * *
Tại sao Joshua Wong sẽ là một nhân viên tuyệt vời?
Ở tuổi 17, Joshua Wong [2] đã trở thành gương mặt nổi bật nhất trong các cuộc biểu tình đòi dân chủ gần như không ai lãnh đạo và làm rung chuyển Hong Kong tuần qua. Tôi không biết cậu có ước vọng nghề nghiệp gì. Tôi không tin cậu ta có những gì mà nhiều người sẽ coi là kinh nghiệm phù hợp và có liên quan trực tiếp tới lĩnh vực của công ty tôi. Điểm thi tuyển đầu vào đại học của cậu cũng xoàng so với tiêu chuẩn của Hong Kong. Nhưng bất chấp tất cả những cái đó, tôi vẫn sẽ nhanh chóng thuê cậu thanh niên này, không phải vì cậu ta nổi tiếng, mà vì cậu thể hiện nhiều đặc điểm mà tôi – với tư cách chủ lao động – luôn kiểm tra gắt gao ở nhân viên.
Tôi thuê nhân viên căn cứ vào năng lực, kinh nghiệm, và thái độ, trong đó cái thứ ba là quan trọng hơn cả trong hầu hết trường hợp. Tôi thấy, khi người ta thiếu khả năng và kinh nghiệm, cái đầu tiên còn có thể học được, cái thứ hai sẽ được tích lũy dần theo thời gian. Nhưng nếu thái độ không đúng, thì sẽ rất khó mà thay đổi. Dưới đây là đánh giá của tôi về Wong trên từng phương diện trong ba phương diện kể trên, nếu tôi thuê cậu ta.
Năng lực
Công ty tôi cung cấp dịch vụ marketing trên nền tảng số cho khách hàng. Thoạt nhìn thì có vẻ như Wong không có kỹ năng nào liên quan. Nhưng Scholarism – tổ chức mà Wong thành lập khi mới 15 tuổi – đã thu hút tới 277.000 người theo dõi trên Facebook, và đã sử dụng các kênh truyền thông xã hội để truyền tải thông điệp của họ. Wong hiểu sức mạnh của truyền thông xã hội và đã cho thấy rằng cậu biết cách dùng nó để tạo ra, không chỉ nhiều người theo dõi, mà còn những người thực sự tham gia. Wong cũng dùng chiêu thức marketing nội dung và PR để kích thích mọi người hành động. Cậu ta đã sản xuất ra những nội dung được lan truyền khắp Internet và xuất hiện trong gần như tất cả các tờ báo lớn.
Joshua Wong có thể không thành thạo kỹ thuật trong lĩnh vực truyền thông xã hội, có thể chưa bao giờ nghe nói đến marketing nội dung. Cậu ta cũng chẳng phải là một chuyên gia PR. Nhưng các kỹ năng về kỹ thuật dễ dạy hơn nhiều so với việc hiểu và thấy được có thể sử dụng các công cụ đó như thế nào để truyền bá ý tưởng. Tôi tin tưởng rằng tôi có thể trao cho Wong vai trò điều hành các chiến dịch marketing trên mạng xã hội, marketing nội dung, hoặc PR, và cậu ta có thể làm khá tốt bất kỳ việc nào trong số đó, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Kinh nghiệm
Joshua Wong có thể có chút kỹ năng về kỹ thuật mà công ty của tôi đang tìm kiếm, nhưng với tôi, điều thú vị hơn cả là kinh nghiệm lãnh đạo của cậu. Khi cậu mới 15 tuổi, tổ chức Scholarism của cậu ta đã thành công trong việc đấu tranh với chính quyền Hong Kong và Trung Quốc, phản đối chương trình giáo dục nhằm mục đích nâng cao tình cảm yêu nước đối với Trung Hoa. Hàng chục nghìn người đã tuần hành phản đối, và kế hoạch của Bắc Kinh đã thất bại. Với thành công mới đây nhất của Wong, dễ thấy Wong có một quá trình tích lũy kinh nghiệm lãnh đạo – sẽ là một tài sản quý báu cho bất kỳ tổ chức nào.
Thêm vào đó, tổ chức một phong trào cũng rất giống làm một doanh nhân, và tôi thích thuê doanh nhân. Vâng, điều đó có thể là một sự mạo hiểm, bởi vì người làm doanh nhân có những ý tưởng, mục tiêu và tham vọng riêng, và chưa chắc những cái đó tương thích với người chủ lao động, nhưng khi hai bên ăn khớp với nhau thì sự mạo hiểm có thể được đền bù bằng thành công rất lớn.
Thái độ
Joshua Wong đã bày tỏ ngạc nhiên về thành công của mình. Điều ấy cho thấy tính khiêm nhường của cậu ta. Joshua đã nói cậu không phải là người làm chính trị và những phong trào này không phải là chuyện làm cậu thật sự thích thú. Joshua đã xuất hiện như một người vào cuộc gần như bất đắc dĩ, bị lôi cuốn phải hành động vì một thứ tình cảm giống như trách nhiệm hơn là tham vọng. Từ đây, tôi thấy cậu ta không phải người tham lam hay háo danh – những nhược điểm lớn cần phải tránh trong sinh hoạt đồng đội.
Bằng việc đứng lên trước một nhà cầm quyền có tiền sử giết hại sinh viên biểu tình, Wong cho thấy sự can đảm và lòng quyết tâm hy sinh vì một lợi ích cao cả hơn. Wong từng nói cậu không muốn làm gương mặt đại diện của phong trào biểu tình, và không muốn những cuộc biểu tình chỉ xoay quanh cậu. Điều này cho tôi thấy cậu ta luôn tập trung vào các mục tiêu của tổ chức chứ không phải sự nghiệp riêng của cá nhân mình. Có một nghịch lý, rằng đó lại chính là cách tốt nhất để tạo dựng sự nghiệp. Thế nhưng rất nhiều nhân viên chỉ tập trung vào cái ngắn hạn và vì thế họ đưa ra những quyết định sai lầm.
Tôi rất muốn thuê Joshua Wong và bất kỳ người trẻ tuổi nào giống như cậu. Tôi thà thuê một thanh niên 17 tuổi như Joshua trước khi tính chuyện thuê một người tốt nghiệp MBA ở Harvard với điểm số tốt nhất. Nhưng tôi nghĩ Joshua sẽ không muốn làm việc cho tôi. Tôi đồ rằng cậu sẽ muốn làm những việc lớn hơn là đi làm cho một công ty marketing.
Nếu Joshua muốn thay đổi thế giới, lời khuyên của tôi cho cậu ấy là nên bỏ học ở trường ngay lập tức và tự học. Joshua nên ghi danh tham gia chương trình Thiel Fellow [3] và chú trọng vào cái mà tác giả Dale Stephens [4] gọi là “hacking your education” (tự học). Với một thái độ như Joshua Wong đang có, cậu sẽ học hỏi nhiều hơn ở ngoài trường lớp hơn là ở trong đó. Và với kinh nghiệm của mình, Joshua cũng chẳng cần phải đem bằng cấp đại học ra chứng minh điều gì. Đi học đại học, tuy rất tốt, nhưng sẽ làm cậu ta mất tập trung khỏi những việc lớn.
Tôi có lời khuyên tương tự cho các bạn trẻ muốn làm việc lớn để thay đổi thế giới. Học là một điều tuyệt vời — đừng bao giờ ngừng học tập. Nhưng đừng để chương trình giáo dục ngăn cản bước đường học vấn của mình. Thay vì thế, hãy làm như Joshua Wong đã làm, và hãy mạo hiểm đi. Điều tệ nhất có thể xảy ra là… bạn sẽ có một cái gì đó rất tuyệt vời để bổ sung vào hồ sơ của mình. Đừng sợ ước mơ, và hãy hành động ngay đi. Thế giới đang phụ thuộc vào bạn.
Dịch: Chân Tuệ, Dân Luận
————–
Chú thích:
[1] MWI là một công ty marketing trực tuyến có văn phòng ở Mỹ và Hong Kong.
[2] Joshua Wong sinh ngày 13/10/1996, nên bước sang tuổi 18 từ ngày này.
[3] Thiel Fellowship là một chương trình học bổng tài trợ 100.000 USD trong hai năm cho những thanh niên dưới 20 tuổi, bỏ học để theo đuổi đam mê của mình trong các lĩnh vực: khoa học, kinh doanh, hoạt động xã hội.
[4] Dale J. Stephens là người sáng lập ra Uncollege.org, một phong trào xã hội nhằm làm thay đổi quan niệm “chỉ có vào đại học mới thành đạt”. Dale là một trong 24 người đầu tiên nhận học bổng Thiel Fellowship và là tác giả của cuốn sách Hacking Your Education [tự học] (2013).
sao lại ca ngợi anh chàng này, có người so sánh anh chàng trai náy xứng đáng giải nobel hay vân vân nhưng mà các bạn chưa hiểu đằng sau họ là những ai phải không, thử hỏi tổ chức nào đang đứng sau hỗ trợ nhân vật lực và tác động tinh thần cho những người biểu tình ở hồng kong thế, các bạn có biết rõ không mà ca ngợi như thánh ấy nhỉ mù mờ thế, thực chất sinh viên hong kong chỉ là công cụ đấu tranh chính trị của các chiến lược gia bẩn thỉu mà thôi
thái độ hoài nghi là một thái độ tốt trong xã hội hiện tại, nhưng tôi nghĩ thái độ tin tưởng còn tốt đẹp hơn. không tin tưởng vào điều tốt đẹp, chúng ta không thể tạo ra điều tốt đẹp.
theo thông tin tôi góp nhặt được, những người biểu tình Hongkong hiện tại không thuộc tổ chức chính trị nào, không có tiếng nói nào ngoài tiếng nói nhân quyền. dù hiểu rằng các nguồn tin hoàn toàn có thể bị bóp méo vì mục đích chính trị, tôi tin rằng mình đã tham khảo đủ chỗ để thấy phong trào này về cơ bản là trong sáng và văn minh.
trên đây bạn đã nói “sinh viên hong kong chỉ là công cụ đấu tranh chính trị của các chiến lược gia bẩn thỉu”. bạn đọc nguồn tin nào, xin vui lòng trích ra đây được không? tôi rất vui nếu được mở rộng hiểu biết cho mình
nghe nhiêu rui nên cung dễ hiểu
Đây là 1 bài viết PR cho công ty marketing nọ, cách thức: ăn theo sự nổi tiếng của Joshua Wong
Anh có thể chỉ ra họ đa pr như thế nào khồng ?
nó có hình thức gần giống kiểu buôn vua vậy đấy, Nhắc đến tên của nhân vật gây bão gần đây để đánh bóng tên tuổi.
Như ở bên ta thì, mấy ông doanh nghiệp vớ được cái ảnh nào có chữ ký hay lời tựa của thủ tướng được đem đấu giá thì có thể mua về với giá mấy tỷ rinh về, kiểu gì cũng được tiếng trên mặt báo.
2 bạn biết tôi thấy gì khi đọc bài viết trên không? Tôi ĐQT bài viết phục vụ mục đích PR hay không, bài viết bổ ích đối với tôi, và tôi thích nó! Thay vì suy diễn 1 cách vô căn cứ thì hãy im lặng và cố gắng học hỏi điều gì đó đi.
này bạn
nếu bạn muốn văng tục thì có thể ghi hẳn ra mà, có cần phải tỏ ra lịch sự bằng cách viết tắt thế không? Bạn bảo tôi cần phải học vài điều gì đó, nhưng có lẽ ít ra tôi hơn bạn ở chỗ tôi cũng chưa cmt gì quá đáng ở đây, ít ra cũng là kiềm chế hơn bạn đấy.
Thứ nhất tôi chưa nói cấm ai thích bài viết này nên bạn cứ việc im lặng mà thích nó, tôi cũng chả thèm quan tâm. Dĩ nhiên có vài ý trong đó đáng để suy ngẫm, nhưng có vẻ bạn chưa phân biệt được rạch ròi đâu là PR đâu là phân tích nhở?
Thứ 2 là sao bạn biết tôi chưa học hỏi được gì từ nó thế? Bạn nói giống như chuyện 1 ông thầy dạy văn giỏi, toán dốt thì trò cũng phải văn giỏi, toán dốt như thầy vậy. Cái gì đúng thì nghe, còn cái gì sai thì phải nói ra chứ?
@Nam Vũ Việt
Mỗi quan điểm là 1 góc nhìn cho mỗi chúng ta hiểu rõ hơn 1 vấn đề, cụ thể là bài viết này, đừng kìm kẹp hay áp đặt tư tưởng bạn lên 1 ai đó, đó là điều không thể, nếu bạn không muốn hiểu hay chưa thông suốt hoàn toàn về 1 góc nhìn khác, bạn có quyền lựa chọn im lặng hoặc lắng nghe tâm thức, cá nhân tôi nghĩ vế đầu lại là lựa chọn tốt nhất dành cho bạn:)
“Thà rằng im lặng để người ta tưởng mình ngu. Còn hơn nói ra để họ không còn nghi ngờ gì nữa ” – Mark Twain.