Ngươi chết trên đường về nhà.
Tai nạn giao thông. Không có gì đặc biệt, tuy thế mà chết người. Ngươi để lại vợ và hai con. Cái chết không đau đớn. Nhân viên cứu cấp hết lòng cứu chữa nhưng vô hiệu quả. Thân thể ngươi nát bấy, thoát đi thì tốt hơn, tin Ta đi.
Và khi ấy ngươi gặp Ta.
“Sao… chuyện gì vậy?” Ngươi hỏi, “Tôi đang ở đâu đây?”
“Ngươi chết rồi,” Ta nói, một cách thẳng thừng. Nói kiểu cách làm chi.
“Có chiếc xe vận tải trượt bánh…”
“Đúng thế,” Ta nói.
“Tôi… Tôi chết rồi ư?”
“Đúng. Nhưng đừng có buồn. Ai cũng chết,” Ta nói.
Ngươi nhìn quanh. Hư vô. Chỉ ngươi và Ta. “Đây là đâu?” Ngươi hỏi, “Đây là đời sau đấy à?”
“Thì cũng đâu đó,” Ta nói.
“Có phải Ngài là Thượng Đế?” Ngươi hỏi.
“Ừ,” Ta trả lời, “Ta là Thượng Đế.”
“Thế còn con cái… vợ Tôi thì sao?” Ngươi nói.
“Sao là sao?”
“Họ có hề hấn gì không?”
“Ta cũng đang còn chờ xem sao,” Ta nói, “Vừa mới chết mà ngươi đã vội lo lắng cho gia đình. Khá lắm.”
Ngươi nhìn Ta kinh ngạc. Đối với ngươi, Ta không có vẻ gì là Thượng Đế, Ta giống như người thường. Hoặc có thể là một người đàn bà. Có thể là một giới chức thẩm quyền nào đó. Hao hao như thầy giáo tiểu học hơn là đấng toàn năng.
“Đừng lo,” Ta nói, “Họ sẽ yên lành. Con cái ngươi sẽ nghĩ ngươi toàn hảo về mọi mặt. Chúng đã không rỗi hơi mà sinh lòng khinh thường ngươi. Vợ ngươi bề ngoài sẽ khóc thương, nhưng trong lòng nhẹ nhõm. Nói cho ngay, hôn nhân gia đình ngươi đang tan vỡ. Nếu để nói an ủi thì vợ ngươi sẽ cảm thấy rất tội lỗi khi được nhẹ gánh.”
“Ủa,” ngươi nói, “Còn bây giờ thì sao? Tôi có được lên thiên đàng hay bị đày xuống địa ngục hay gì đây?”
“Không đi đâu hết,” Ta nói, “Ngươi sẽ được tái sinh.”
“À,” ngươi nói, “hóa ra đạo Hindu nói đúng.”
“Đạo nào cũng đều đúng trong cách riêng của họ,” Ta nói, “Hãy đi với Ta.”
Ngươi theo sau, cùng Ta rảo bước qua cõi hư vô. “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Không nhắm đến nơi nào cả,” Ta nói, “Cứ vừa đi vừa trò chuyện cho vui.”
“Vậy là nghĩa làm sao, thưa Ngài?” Ngươi hỏi, “Khi tái sinh, Tôi sẽ như một tấm bảng tinh khôi, có phải vậy không? Một đứa trẻ thơ. Và như thế mọi kinh nghiệm và mọi việc tôi làm trong kiếp này chẳng có tác dụng gì.”
“Không phải vậy!” Ta nói, “Ngươi vẫn lưu giữ tất cả những kiến thức và kinh nghiệm của tiền kiếp. Có điều là hiện tại ngươi không nhớ đấy thôi.”
Ta dừng lại và nắm lấy vai ngươi, “Linh hồn ngươi tráng lệ, đẹp đẽ, và bao la hơn ngươi có thể tưởng tượng. Trí tuệ con người chỉ có thể chứa một phần nhỏ của bản thể ngươi. Như thể ngươi nhúng ngón tay vào ly nước để thử xem nóng hay lạnh. Ngươi bỏ một phần tí tẹo của ngươi vào cái vại, và khi kéo ra, ngươi được thêm tất cả kinh nghiệm của nó.
Ngươi mang phận người trong 48 năm qua, thế nên ngươi chưa kinh qua đủ để cảm nhận được cái ý thức mênh mông của ngươi. Nếu như chúng ta ở đây lâu hơn chút nữa, ngươi sẽ nhớ lại mọi điều. Nhưng màng chi chuyện đó khi đang hóa kiếp.”
“Vậy thì Tôi đã tái sinh bao nhiêu lần rồi, thưa Ngài?”
“Ồ, nhiều lắm. Nhiều không kể xiết. Và đã sống qua nhiều kiếp người.” Ta nói, “Lần này, ngươi sẽ là cô thôn nữ Tàu vào năm 540 trước Công nguyên.”
“Sao?” Ngươi ấp úng, “Ngài gởi Tôi ngược dòng thời gian ư?”
“À, đại khái là thế. Thời gian, ngươi biết đó, chỉ hiện hữu trong vũ trụ của ngươi. Từ nơi Ta đến mọi thứ đều khác biệt.”
“Ngài từ đâu đến?” Ngươi hỏi.
“Thì,” Ta giải thích, “Ta đến từ một nơi chốn. Một nơi chốn khác. Và có những kẻ khác giống Ta. Ta biết ngươi muốn biết nơi đó ra sao, nhưng thật tình ngươi sẽ không hiểu được.”
“Ồ,” ngươi nói, thoáng tiu nghỉu, “Hãy khoan. Nếu như Tôi tái sinh vào những nơi khác đúng lúc, không chừng Tôi sẽ gặp chính mình.”
“Quả thế. Xảy ra thường xuyên. Và với hai kiếp người chỉ biết nhận thức về đời mình thì ngươi nào biết điều gì đang xảy ra.”
“Vậy thì tất cả có nghĩa lý gì?”
“Thật không?” Ta hỏi, “Hỏi thật không đó? Ngươi hỏi Ta ý nghĩa cuộc đời là gì? Hơi có vẻ rập khuôn nhỉ?”
“Câu hỏi hợp lý mà,” ngươi vẫn khăng khăng.
Ta nhìn đăm đăm vào mắt ngươi, “Ý nghĩa của cuộc đời, mục đích Ta tạo dựng nên vũ trụ này, là để ngươi trưởng thành.”
“Ngài ám chỉ cả nhân loại? Ngài muốn chúng tôi trưởng thành?”
“Không, chỉ một mình ngươi. Ta tạo nên cả vũ trụ này riêng cho ngươi thôi đó. Với mỗi cuộc đời mới ngươi trở nên chín chắn hơn và trí tuệ ngươi được thăng tiến hơn.”
“Chỉ mình Tôi thôi sao? Thế còn mọi người khác thì sao?”
“Không có ai khác cả,” Ta nói, “Trong vũ trụ này chỉ có ngươi và Ta.”
Ngươi nhìn Ta trân trối, “Nhưng còn biết bao người trên thế giới…”
“Tất cả chỉ là ngươi. Những kiếp tái sinh của chính ngươi.”
“Sao. Tôi là mọi người à?”
“Ngươi đang hiểu ra rồi đấy,” Ta nói, vỗ lưng ngươi khen thưởng.
“Thế ra tôi là mỗi người đã đến trong cuộc đời này?”
“Đúng vậy, và cũng là những người sẽ đến nữa.”
“Tôi đã là Abraham Lincoln?”
“Cũng là John Wilkes Booth nữa,” Ta tiếp lời.
“Tôi đã là Hitler?” Ngươi nói, vẻ bàng hoàng.
“Và cũng là hàng triệu người mà hắn đã sát hại.”
“Tôi đã là Jesus?”
“Và ngươi cũng là mỗi môn đồ của ổng nữa.”
Ngươi lặng im.
“Mỗi khi ngươi làm hại ai,” Ta nói, “ngươi làm hại chính ngươi. Mỗi khi ngươi làm điều thiện, ngươi làm cho chính ngươi. Mỗi giây phút vui buồn của nhân loại từ trước tới giờ, và trong tương lai, đều được ngươi cảm nhận.”
Ngươi nghĩ ngợi một hồi lâu.
“Tại sao?” Ngươi hỏi Ta, “Thế là thế nào?”
“Bởi vì ngày nào đó, ngươi sẽ trở nên như Ta. Bởi vì đó chính là ngươi. Ngươi cùng một bản thể với Ta. Ngươi là con Ta.”
“Ủa,” ngươi thốt lên, “Ý Ngài nói Tôi là Thượng Đế?”
“Chưa đâu. Ngươi mới chỉ là một cái bào thai. Ngươi còn đang tăng trưởng. Một khi ngươi trải nghiệm muôn kiếp nhân sinh qua hết mọi thời đại, ngươi sẽ đủ chín chắn để được sinh ra.”
“Như vậy hết thảy vũ trụ,” ngươi nói, “chỉ là…”
“Một quả trứng.” Ta trả lời, “Bây giờ là lúc ngươi tiến tới kiếp sau rồi đó.”
Và Ta tiễn ngươi vào đời.
Tác giả: Andy Weir — Dịch: Anne Nguyễn
Mind-blowing.