Tôi chỉ có thể ghi ra đại ý thôi, vì lúc đó thông tin đến ào ạt như thác lũ, không cách gì ngôn từ hữu hạn của chúng ta có thể diễn tả hết được, chỉ hy vọng các bạn, bằng nhiều phương tiện, có thể tiếp cận được tình yêu của thiên nhiên.
Chúng ta bắt đầu bằng việc đơn giản nhất, tắm rửa sạch sẽ, lên bàn ngồi và khe khẽ cầu nguyện rằng mình tin tưởng, mong nấm giúp mình gặt hái được nhiều thứ đáng để học, và hứa với nấm rằng mình không lạm dụng nó ngoài mục đích học tập. Mình nói rằng mình muốn tìm hiểu ý nghĩa cuộc sống này, vũ trụ này. Sau khi dùng nấm với nước cam ép, mình ngồi thiền một lúc rồi lên giường đọc sách của thầy Nhất Hạnh, lúc đó khoảng 21:00 tối.
Cảm giác hạnh phúc đầu tiên
Tầm 20 phút thì bắt đầu có cảm giác đầu tiên. Tôi cố gắng nhịn cười vì sợ vợ tôi thức giấc, cảm giác hạnh phúc khá giống lúc nhập định, chỉ khác là nhìn thấy một số ảo giác nhỏ như cánh cửa đang dần đóng lại, nhưng thực ra nó đứng im, chỉ là cảm giác của mình thôi. Tầm 5 phút sau thì hết ảo giác. Tôi không biết những người khác gặp ảo giác gì, nhưng riêng tôi thì hoàn toàn tỉnh táo và ý thức được thực tại, dù đôi lúc nó bị đông cứng lại, còn ảo giác méo mó hay biến dạng thực tại thì hoàn toàn không có.
Lúc này tay và mắt bắt đầu mỏi, tôi ngừng đọc sách, và tự dưng lại nhớ đến mantra Om mani padme hum tôi thường hay nghe trên Youtube. Tôi mở nó lên và nằm nghe.
Om mani padme hum
Xin nói thêm về mantra này. Om mani padme hum, có thể tưởng tượng nó như một dòng thác lũ đầy ngọc ngà, kim cương và châu báu, lợi lạc của nó là vô cùng. Ngày xưa lúc tôi luyện võ, bình thường trung bình tấn tôi chỉ luyện được 4-5 phút là mệt, nhưng nếu nghe mantra trong lúc đứng tấn, tôi từng kéo dài đến tận 45 phút, một kỷ lục mà tôi cho là không tưởng. Tôi đã phải dừng vì mẹ tôi kêu công việc giúp mẹ, chứ không phải vì mỏi. Đây chỉ là một ví dụ nhỏ cho cái lợi lạc của nghe mantra này.
Việc nghe mantra này trong lúc dùng nấm là hoàn toàn ngẫu nhiên, không có chủ đích trước. Tôi chỉ cảm thấy rất may mắn vì mantra này dẫn tôi đi sang các mantra khác, mà nhờ đó việc học của tôi có nhiều tiến bộ.
Đi về các miền xa của tiềm thức
Đây là phần hay nhất, tuyệt vời nhất mà tôi học được. Nhờ có mantra, tôi hoàn toàn tập trung được vào chuyến đi do nấm dẫn dắt. Nấm chỉ cho tôi cảm nhận hết, tất cả những sợ hãi, đau đớn, cô đơn của những con người đầu tiên sử dụng nấm. Tôi không nhìn thấy rõ, nhưng tôi cảm nhận rất rõ sự cô đơn giữa rừng sâu, của những người lỡ ăn phải nấm, và bị mọi người xa lánh. Nấm cũng cho tôi cảm nhận tất cả sự cô đơn của những người tù, những người đang bị giam cầm, bức hại vì những điều họ làm nhân danh tình yêu, công lý. Có lẽ nấm muốn tôi ý thức rằng, tôi nên cảm ơn những người đi trước, đã dày công khai phá con đường này.
Kế đến tôi bị dắt ngược về thời tiền sử, lúc chưa có loài người. Lúc đó chỉ có một chủng người mập lùn, tròn vo, trông rất dễ thương. Họ thông minh nhưng hiền lành. Rồi chiến tranh, họ bị giết hại từng người một cho đến khi bị tuyệt chủng hoàn toàn.
Trải nghiệm cái chết, không phải chỉ một lần
Lúc tuổi teen tôi có lần thất tình, định tự tử. Cảm giác sợ chết rất đặc biệt. Nấm cho tôi trải nghiệm cảm giác bị giết hại không phải chỉ một lần, mà là hàng ngàn lần, cảm giác của cả một chủng tộc bị xóa sổ nó kinh khủng hơn cái chết của một cá thể, nhiều lắm.
Rồi nấm đưa tôi đi hết chiều dài lịch sử, chiến tranh khắp nơi, người giết con vật, người giết người, con vật giết người, nấm lý giải tại sao có bạo lực, tại sao chúng sinh giết nhau, tại sao tất cả điều này diễn ra. Nhưng xin mọi người đừng lầm lẫn, không hề có cảm giác sợ hãi hay kinh tởm ở đây. Tất cả được trình bày hiển nhiên như điều đó bắt buộc phải xảy ra.
Có lẽ nấm muốn mình hiểu ra rằng, tự nhiên là như thế. Tôi cảm nhận được cái chung của sự giết hại đều bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết. Rất nhiều cái chết bị gây ra bởi nỗi sợ hãi. Vì sợ hãi, u minh, không hiểu được vạn vật cho nên họ mới phải giết chóc. Nấm muốn dạy rằng, nếu mình vượt qua được sự ngu dốt, chế ngự được nó, mình sẽ không còn giết chóc nữa.
Có được cảm giác này, bạn sẽ thấy những gì mà nhà tù đang làm rất nực cười. Ý chí tự do và tình yêu không thể bị giam cầm. Bạn có thể giam thân xác họ, nhưng không thể giam cầm ý chí. Giống như bạn lấy rổ úp ánh trăng dưới sông vậy, giống như bạn lấy hộp sắt cầm tù cái vảy trên thân cây xà cừ vậy. Ý chí tự do nó chảy bên trong mạch sống của thân cây xà cừ, giống như ánh trăng chiếu rọi trên đầu.
Kết nối với nhiều ba mẹ
Sau đó, không hiểu vì lý do gì, tôi đổi mantra. Những mantra sau này cũng khá lý thú. Nếu các bạn hình dung ra cảm giác của bạn và ba mẹ hiện tại, rồi copy nó ra, rằng bạn biết là bạn có nhiều hơn một ba một mẹ. Ít nhất trong lần này, tôi may mắn kết nối được với 3-4 đời ba mẹ. Cảm giác yên ấm vô cùng, như đứa trẻ nằm trong nôi, nghe mẹ ru. Tôi không hiểu lúc đó mẹ ru gì, nhưng tôi cảm nhận được tình yêu của ba mẹ dành cho tôi, y hệt như ba mẹ hiện tại vậy, hạnh phúc vô cùng.
Bản thể thực sự của vũ trụ
Sau đó tôi đổi mantra cuối cùng, lần này không còn những cảm nhận nào khác ngoài việc tôi tự quay về và nói chuyện với chính mình. Thực ra cũng chả có gì để nói. Chỉ nhìn và cảm nhận thôi. Nhắc lại là không hề có ảo giác, tức là nếu tôi mở mắt, tôi vẫn hoàn toàn nhận thức được thực tại. Tôi đi đắp mền cho hai đứa con, mở cửa sổ vì thấy vợ bị đổ mồ hôi do nóng nực, uống nước khi thấy bị khát v…v… Tất cả nằm ở phần cảm thấy.
Mantra cuối này tôi nghe cho tới khi chấm dứt chuyến đi với nấm. Với mantra này tôi nhìn thấy được mẹ vũ trụ, bà ôm tất cả mọi người, mọi vật, bà có mặt ngay lúc này, trước mũi chúng ta, bằng tình yêu và nhựa sống của mình. Tất cả chúng ta đều đang kết nối với bà. Bà chưa bao giờ rời bỏ chúng ta, chỉ có chúng ta rời bỏ bà.Tất cả chiến tranh là bullshit, tất cả văn hóa, phong trào bảo vệ trái đất là bullshit. Mẹ tự nhiên lớn hơn trái đất nhiều, nhiều lắm. Con người cũng chỉ là một trong 4-5 thế hệ được mẹ nuôi dưỡng, rồi lớp người này cũng chết đi, để xuất hiện chủng tộc khác. Cho nên có cứu cũng bằng thừa. Trái đất rồi cũng chết đi, có cứu cũng bằng thừa. Mẹ mới trường tồn.
Lời kết
Khi bạn biết ra và thấy được cách mà tự nhiên đang đi, bạn sẽ không cổ súy cho chiến tranh, bạn sẽ không tham gia chiến tranh, bạn yêu hòa bình, yêu thiên nhiên. Đây là lý do các chất thức thần bị cấm. Ai sẽ đi lính, ai sẽ làm cảnh sát, ai sẽ giết người và làm những công việc nhớp nhúa? Không ai cả! Đây mới chính là lý do mà nó bị cấm. Một lần nữa, tôi khuyên các bạn nên tránh lạm dụng nấm. Trong suốt buổi, có những lúc tôi mải mê tận hưởng cảm giác yên bình, hạnh phúc, tôi chợt nhớ tới lời hứa với nấm, là phải cố gắng học. Tôi không được bỏ bê, mọi giây phút mà nấm đưa ra, là cơ hội cực kỳ hiếm hoi để học hỏi những gì mà trí óc bình thường chúng ta không thể đạt được. Nhờ vậy, ý thức tôi quay về và chăm chú học những gì nấm đang muốn dạy. Tôi kết thúc lúc 01:00 sáng, cảm giác hoàn toàn tỉnh táo, không giống như thức giấc sau khi say xỉn bia rượu. Nếu muốn ví dụ, bạn có thể tưởng tượng bia rượu làm bạn ngu đi và mụ mị một khoảng thời gian dài gấp 3-4 lần thời gian say xỉn thực sự, còn nấm thì hoàn toàn thay đổi trong tích tắc, giống như bạn xuống xe bus vậy. Không nhức đầu, không đau bụng, không tác dụng phụ gì. Tôi đi ăn một chút cơm rồi lên giường đi ngủ. Một giấc ngủ hoàn toàn khỏe mạnh, sâu, và thức dậy với một tâm ý muốn chia sẻ điều này thật mãnh liệt. Cảm ơn nấm, cảm ơn Tibet, cảm ơn mantra. Chúc các bạn sớm cảm nhận được tình yêu của Mẹ thiên nhiên.
Đặng Sang
Mà tui đi lính để rèn luyện bản thân chứ không phải cổ súy chiến tranh nhé