(527 chữ, 3 phút đọc)
Khi một người đàn ông quyết định ôm bom giết người là lúc anh ta đã bị tách mình ra khỏi đám đông còn lại. Ý muốn huỷ diệt thế giới xuất hiện khi kẻ đó bị mất đi kết nối. Một bên là bản ngã của kẻ đang u mê và một bên là tất cả những gì còn lại, không liên quan, không dính líu, không tình yêu, không ánh sáng. Nhiều đôi vợ chồng trở nên căm ghét, hận thù, hãm hại nhau mà chẳng hiểu lý do vì sao.
Bản chất của cuộc sống là sự kết nối. Người ta thấy mình lạc lõng giữa nhân gian là bởi vì những mối quan hệ đều hời hợt, rời rạc. Mỗi con người co mình lại và biến thành tinh cầu cô độc, lạnh lẽo giữa vũ trụ bao la, mênh mông, quạnh quẽ.
Trong thời của công nghệ thông tin, ta có thể nói chuyện với ai đó xa lạ ở bên kia đại dương hoặc tận sao Hoả nhưng tâm hồn lại bị chia cắt ngay với người thân bên cạnh mình, và tệ hơn, là chia cắt với chính bản thể của mình.
Ba: CR con nhìn nè, chiếc xe sẽ không có giá trị nếu như không có con đường.
CR: Vậy con đường không có giá trị nếu không có người đi trên đó hả ba?
Những sợi dây vô hình liên kết chúng ta vào nhau, vào cuộc sống, vào tất cả mọi mối quan hệ quanh mình mà đôi khi chúng ta thấy bình thường đến mức không để tâm.
Một hôm rảnh rỗi, tôi thử mò phần mềm record (ghi âm) trên điện thoại. Bất kể ta không nói gì, ngồi thật lặng yên, vẫn thấy được các xung động, các bước sóng ghi liên tục vào phần mềm, một hơi thở rất nhẹ cũng làm thay đổi đi hình ảnh sóng hiển thị trên màn hình.
Sinh mệnh vì thế mà thiêng liêng như hơi thở, bởi ta không thể tách rời bất cứ điều gì xung quanh: Không khí, tế bào, nắng, gió, nước… Khi bản thể bị đứt rời khỏi những sợi dây liên kết, con người cảm thấy luôn thiếu thốn, càng có nhiều càng tham luyến mà chẳng hiểu vì sao.
Chúng ta chỉ thấy được sự mù quáng và dã man của kẻ giết người mà không thấy được nguyên nhân sâu thẳm của nội tâm u tối đã tạo nên một thế giới bị tàn phá. Nội tâm như cây bị đứt rễ, ngày một khô héo, lụi tàn. Nên tôi không ngạc nhiên gì khi xung quanh có lắm kẻ đi đào xới, chặt phá, huỷ diệt mọi thứ xanh tươi, đẹp đẽ không thương tiếc, vì nội tâm của họ đã bị tách rời, bơ vơ, trơ trọi.
Mất kết nối với bản thân và với thế giới thì sống hay chết cũng như nhau. Nếu như tạo hoá mang cái chết đến, đơn giản là bởi vì mọi sợi dây nối đã biến mất, sống lâu khi đó thực ra lại là một bi kịch.
Tác giả: Casabac0816
*Featured Image: Free-Photos
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2