30 C
Nha Trang
Thứ bảy, 23 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Các bạn hỏi khi nào tôi mới ổn định?

Khi mọi người đã có con cái tôi vẫn còn ngồi ăn snack với mèo.

Khi mọi người đã có công việc ổn định tôi vẫn còn đang lông bông xứ người.

Khi mọi người có nhà cửa tôi vẫn còn nay đây mai đó ngủ vạ vật trên chiếc ghế sofa.

Trong lúc các bạn thức dậy đi làm, tôi thức dậy nhấm nháp ly cà phê ngồi đọc sách.

Trong lúc các bạn học về sinh học đại cương, tôi chỉ đang đứng tưới cây và nghĩ về cuộc đời này.

Trong lúc các bạn đang có những ý tưởng sáng tạo về bản thiết kế nhà mới của khách hàng, tôi chỉ ngồi vẽ doodle và hút cần.

Trong lúc các bạn nghiên cứu về mã code thì tôi vẫn ngồi đánh liên minh và chửi bọn óc chó.

Và khi các bạn đang rơi vào một mớ hỗn độn vì guồng quay của các bạn bị trục trặc một bánh răng thì tôi vẫn ngồi đàn hát vu vơ.

Các bạn hỏi khi nào tôi mới ổn định? Các bạn có biết biển cả không? Hoặc là bạn phải lặn thật sâu dưới đáy hoặc bạn phải luôn giữ mình khô ráo trên chiếc thuyền và gồng mình bám chắc khi bão đến.

Bạn ở trên chiếc thuyền những ngày biển lặng, yêu mến bầu trời và vẻ đẹp của mặt biển. Bạn hỏi tôi rằng tại sao tôi không nhìn chúng giống bạn? Bởi vì bạn chưa bao giờ được nhìn thấy đáy biển cả. Ổn định của tôi là không bị sóng biển quật ngã. Ổn định của bạn là đánh bắt được nhiều cá và giàu to.

Bạn hỏi tôi không sợ chết đói sao? Không làm, không có tiền thì sống làm sao? Vậy bạn đang kiếm tiền bởi vì bạn sợ hãi sao? Tôi không làm mọi việc vì sợ hãi, bất kể việc gì. Tôi chỉ làm mọi việc khởi phát từ tình yêu. Tôi tin vào năng lượng và luật hấp dẫn. Khi tôi làm mọi việc vì tình yêu tất nhiên sẽ hiệu quả hơn khi làm trong sợ hãi. Khi mọi việc tôi làm hiệu quả nó sẽ tự hấp dẫn đến những cơ hội.

Bạn có biết chết đói là như nào không? Hãy thử đến những thôn bản, những vùng đất khô ráp nắng cháy, chiến tranh bom đạn. Họ là những người không còn cơ hội, không được chọn lựa và không có tự do. Tôi vẫn ngồi ở đây, gõ những dòng chữ này để bày tỏ nỗi lòng với bạn thì bạn lo đến lúc tôi chết đói còn hơi xa đấy.

Tôi có một anh bạn, ngày xưa là một anh bạn rất thân. Nhờ anh ấy mà tôi lên được lớp 11 vì điểm hồi lớp 10 của tôi be bét. Anh ấy dạy lại hết những kiến thức cơ bản lượng giác, vân vân mây mây cho tôi. Một vài năm không gặp thì nghe tin anh ấy bị điên, chạy bộ mấy vòng bờ kè. Vài năm sau nữa vẫn nghe tin anh ấy còn sống và vẫn đi lông bông đây đó. Mọi người nhìn vào, phóng chiếu vào rồi bảo cuộc đời anh ấy khổ. Nhưng anh ấy không chết đói như mọi người nghĩ, sướng khổ cũng chẳng ai biết được ngoài anh ấy.

Vạch xuất phát của chúng ta khác nhau, có người vừa sinh ra đã sung sướng hết phần người khác. Có người lại đầu thai vào gia đình nghèo khó. Vậy nên vạch đích của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Nếu bạn cứ chạy mãi đường đua của người khác thì bạn sẽ chẳng bao giờ đến được cái đích của mình.

Trông tôi có vẻ chậm bởi vì tôi tận hưởng mỗi giây phút đi qua. Đi bộ mỗi buổi chiều quanh khu nhà và có biết bao nhiêu thứ hiện lên – bao nhiêu thứ đã ở đấy từ rất lâu rồi nhưng chưa một lần nhìn thật kỹ.


Tác giả: Bà Năm

Ảnh minh họa: jplenio 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI