Tôi: “Cậu biết không, tất cả những cái gây đau cho tớ, chúng khiến tớ mạnh hơn.”
Bạn tôi: “Nhưng có những người không đủ sức chịu đựng nỗi đau, chúng chưa kịp khiến họ mạnh hơn thì đã vội vàng cướp đi sự sống của họ. Bằng chứng là đã có rất nhiều người trẻ tự tử vì không đủ can đảm chiến đấu.”
Tôi: “Tớ luôn nghĩ rằng cái chết không phải là cái mà con người tạo ra, nó là cái xảy ra cho người đó. Nếu một người quyết định tự tử, ý chí hành động đó đã luôn luẩn quẩn bên trong họ. Tớ không nghĩ nó là một hành động bộc phát, và phải là một người mạnh mẽ thì mới dám đưa tay chạm đến lưỡi dao tử thần. Không ai hạnh phúc mà lại đi tự tử, người tự tử phải là người có rất nhiều nỗi đau. Mỗi nỗi đau ẩn giấu một sự can trường, chúng tích góp mỗi ngày, cho đến thời khắc sức mạnh của nỗi đau chạm đỉnh và bùng nổ. Theo quan điểm của tớ, người chết vì tự tử là người phải rất mạnh.”
Bạn tôi: “Tớ chưa bao giờ hình dung được cái chết được quyết định bằng chính bàn tay mình sẽ có cảm giác thế nào.”
Tôi: “Tớ nghĩ khi một người có ý định tự tử, họ không còn bận tâm đến cái chết, họ chỉ quan tâm đến nỗi đau mà thôi. Hồi xưa, thỉnh thoảng tớ cũng muốn chết, tớ thấy đau quá, tớ không biết phải dùng ngôn ngữ nào để diễn tả nỗi đau ấy. Sống mà đau khổ vậy thì thà chết quách đi cho xong, nhưng cái suy nghĩ đó chỉ đến với tớ trong một vài khoảnh khắc. Khi tớ vượt qua được giây phút tử thần gọi mời, tớ luôn thấy bản thân còn nhiều điều ý nghĩa để tiếp tục duy trì cuộc sống.
Tất nhiên lúc tớ rơi vào trạng thái đau khổ tuyệt vọng, thì toàn bộ ý nghĩa sống đều chết hết rồi, linh hồn tớ đã rất tiều tụy lắm rồi, toàn bộ cuộc sống không còn là vấn đề, nhìn đâu cũng chỉ toàn là khổ thôi. Khi bắt đầu nhận biết được vấn đề đang gặp phải, tớ biết ngoại trừ những lúc tớ muốn chết, thì cuộc sống của tớ luôn tràn ngập ý nghĩa. Cái sự đau đớn tột đỉnh ấy nó chỉ đến trong một vài khoảnh khắc. Điều duy nhất tớ cần làm là khi nó quay lại, tớ không được cho phép bản thân nhụt ý chí.”
Bạn tôi: “Phát biểu của cậu là mâu thuẫn. Cậu vừa bảo người tự tử là người mạnh. Vậy còn những người không cho phép bản thân đi đến quyết định, chẳng lẽ họ không can đảm khi chống chọi lại nỗi đau?”
Tôi: “Không mâu thuẫn. Những đứa muốn chết mà không dám chết như tớ, kìm nén sự ham muốn của mình vì sợ hãi. Với tớ đó vẫn là người yếu đuối. Tớ đã phải nghe bao nhiêu người tìm đến mình than vãn muốn chết, nhưng lại sợ, lại không dám chết. Họ sợ chết trong khi miệng thì cứ lải nhải tôi muốn chết. Những người mạnh mẽ để được chết, đùng một phát là cậu nhận được tin báo tử của người ta thôi. Người đó không bao giờ tìm đến người này kia để thông báo tôi sắp chết.”
Bạn tôi: “Vậy cậu đang tán dương những người tự tử?”
Tôi: “Tớ không tán dương ai cả. Tớ chỉ đang muốn chúng ta bàn luận về vấn đề càng đau khổ thì người ta sẽ càng mạnh. Dẹp vấn đề chết chóc sang một bên. Tớ đang muốn chúng ta nói đến đau khổ. Quan điểm riêng của tớ, đau khổ luôn là cái thật nhất. Nó chứng tỏ rằng cậu không phải đang mơ, vì không ai mơ mình đau khổ. Họ luôn mơ được hạnh phúc, nhưng đau khổ mới cho họ tính toàn vẹn. Nếu không có đau khổ, hạnh phúc chỉ là một nửa của cuộc hành trình. Đau khổ sinh ra là để sửa soạn cho hạnh phúc sắp diễn ra. Hạnh phúc trọn vẹn phải được bắt đầu bằng đau khổ, đi qua hạnh phúc, rồi tiến đến vùng đất mà ở đó con người ta nhận ra đau khổ và hạnh phúc chỉ là một. Không, tớ cũng chỉ đang nói lý thuyết mà thôi. Tớ chưa đạt đến nó và tớ nhận mình sai khi nói về những điều mình chưa trải qua. Nhưng tớ vẫn luôn có niềm tin rằng đó mới là bản chất.”
Bạn tôi: “Vậy nên cậu mới luôn ca ngợi đau khổ.”
Tôi: “Tớ không cố gắng ca ngợi điều gì. Tớ chỉ thực sự nghĩ rằng tớ không nên né tránh đau khổ. Đi qua nó đi, tớ luôn nói thế khi nỗi đau kéo đến. Nó đau đấy, đau lắm cậu à, nhưng vì tớ đã tin rằng nỗi đau này là một phần của hạnh phúc đang sửa soạn đến, thì nó không còn là vấn đề. Tớ luôn sống như vậy, bao năm qua tớ sống thế đấy. Và giờ khi nhìn lại, tớ thấy mình mạnh quá, ít nhất là mạnh hơn ngày hôm qua. Rõ ràng nỗi đau chỉ đến như một cơ hội thách thức, cho tớ bớt mơ mộng đi. Tớ không tin vào hạnh phúc, đối với tớ hạnh phúc chỉ là một khoái cảm mang tính nhất thời. Nhưng tớ có niềm tin tất cả mọi đau khổ tớ trải qua, nó là một mảnh đất được sửa soạn sẵn, và trong mảnh đất đó sự an yên rồi sẽ mọc lên vào một ngày bất chợt. Sẽ mọc lên, chỉ trong mảnh đất của đau khổ mà thôi.”
Bạn tôi: “Niềm tin của cậu sẽ tạo ra thực tại của cậu.”
Tác giả: Ni Chi
Edit: THĐP
Featured image: Alexas_Fotos
📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP
- Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
Người nhận: Vũ Thanh Hòa
Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
Số TK: 0451000409314 - Chuyển tiền qua Paypal
Người nhận: Huy Nguyen
Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2