Chuyện là sáng nay chạy ngang đường Bùi Thị Xuân ở Đà Lạt. Tôi nhớ ngôi nhà của vợ chồng nhạc sĩ Lê Uyên Phương từng sống những năm trước 75 cũng cư ngụ trên con đường này. Nghe bảo vì quá yêu quý âm nhạc Lê Uyên Phương mà người sống hiện tại vẫn còn giữ vẹn nguyên ngôi nhà không muốn thay đổi. Không hiểu vì sao chỉ với tia sáng đó lóe lên trong đầu mà tôi buộc mình phải về nhà ngồi viết ngay những dòng chữ này. Biết là người trẻ Việt thời nay ít ai còn nghe dòng nhạc cũ kỹ mộc mạc xưa, nhưng chẳng phải cái gì càng ít người biết thì mình lại càng phải kể nhiều về nó sao. Muốn càng nhiều người biết hơn vì nó đẹp, nó đáng trân quý và giữ gìn.
Đó là một câu chuyện tình yêu đẹp đã tạo ra những bản nhạc như làn gió mới thổi vào tân nhạc Việt Nam trong thời kỳ bom lửa chiến tranh đã đến với trái tim những người trẻ hồi đó như ngọn lửa nhiệt huyết giúp họ tin vào tình yêu: Tình khúc cho em, Dạ khúc cho tình nhân, Vũng lầy của chúng ta…
https://youtu.be/LxHyJxhxeHQ
Cuộc đời mới đẹp làm sao, nếu đêm nào cũng chờ đợi mặt trời nhanh tỉnh giấc để gặp lại một người, chúng ta sẽ nuốt trọn đêm chỉ để chờ đợi giờ khắc ấy quay trở lại, nóng lòng sốt ruột cho màn đêm chóng tàn, thời gian và hiện tại vô tình trở thành tội đồ trong những cuộc tình thầm kín. Thời gian chờ đợi sẽ luôn buồn tẻ và dài dằng dặc. Buổi sáng sẽ là quãng thời gian hồi hộp nhất chúng ta đứng trước hiên nhà và chờ đợi trông thấy người mình yêu. Chờ đợi một nụ cười và một câu chào buổi sáng tốt lành. Giây phút đó luôn khiến trái tim chúng ta thổn thức và đập rộn ràng liên hồi kỳ trận.
Nàng 16 tuổi thơ ngây xinh đẹp, con của một gia đình giàu có, chuyển từ Sài Gòn lên Đà Lạt để theo học trong một trường tây. Chàng là thầy giáo dạy triết học và có tài chơi nhạc. Định mệnh đã sắp xếp để họ gặp nhau, để rồi trót say mê tiếng đàn của thầy. Yêu tiếng đàn rồi yêu luôn cả người ôm đàn. Khi bị gia đình ngăn cấm, nàng còn dùng cả thuốc ngủ để chứng minh rằng mình “Có thể chết vì yêu”. Còn thầy giáo vì người tình bé nhỏ mà bỏ cả giảng đường để tìm về Sài Gòn cho thỏa nỗi nhớ mong.
Trong tình yêu, tất cả khó khăn trắc trở đều đáng ca ngợi. Và bất cứ ai có thể giải thoát tình yêu khỏi những phiền muộn, người đó đích thực mới đang sống trong tình yêu. Điều gì làm cho một tình yêu trở nên đẹp đẽ và tỏa sáng? Đó chính là người mình yêu. Chỉ cần đó là người tôi thực sự yêu, tôi sẽ luôn biết cách biến tình yêu thành cổ tích.
Chính tình yêu đã giúp cho đôi tình nhân vượt qua mọi rào cản ngăn trở. Để tình ca Việt Nam một ngày nọ xuất hiện đôi vợ chồng nổi tiếng, chàng nghệ sĩ lãng tử ôm đàn có mái tóc bồng bềnh, còn nàng là cô ca sĩ với chất giọng khàn đặc biệt, ngọt ngào nồng nàn làm say đắm trái tim bao nhiêu người.
“Ban đầu, chúng tôi viết nhạc và hát cho nhau nghe trong cơn hân hoan của tình yêu đẹp, không nghĩ rồi đây những thứ đó có thể chạm đến trái tim nhiều người.”
Tôi đã trông thấy bao nhiêu người tình và cuộc tình xung quanh mình. Chẳng ai có thể sống mà thiếu đi tình yêu. Tình yêu mỗi người mang một hình hài sắc thái mỗi khác nhau. Có tình yêu với người này trông xấu hổ nhưng với người kia thì đẹp đẽ. Có tình yêu đáng khinh nhưng người khác lại luôn trân trọng yêu quý. Chẳng bao giờ người ngoài cuộc lại hiểu được tình yêu của một người. Tâm hồn họ luôn kinh ngạc phẫn nộ trước sự điên cuồng của những kẻ đang yêu. Thế nhưng, đó phải chăng mới chính là tình yêu?
Chàng sinh ra họ Phan nhưng vì bị ảnh hưởng bởi sự nghiệp chính trị từ cụ Phan Bội Châu nên đã đổi sang họ Lê. Uyên là tên bạn gái đầu tiên của chàng. Mẹ của chàng tên Công Tôn Nữ Phương Nhi nên chàng đã lấy chữ Phương từ đó. Lê Uyên Phương là nghệ danh được tạo ra từ những người chàng yêu quý. Và vì quá yêu quý người tình nên chàng đã sẵn sàng chia sẻ cái tên Lê Uyên cho nàng. Lê Uyên trở thành nghệ danh của nàng trên con đường ca hát như nàng đã từng chia sẻ trong một bài báo về nghệ danh Lê Uyên rằng: “Chúng tôi yêu nhau, đến mức anh Phương đã chia cho tôi hơn một nửa bút danh của mình.”
Họ từng có chung một quán cà phê ở Đà Lạt có tên “Lục Huyền Cầm’’, từng là một địa chỉ yêu thích của người yêu nhạc và sành cà phê. Quán được mở khi họ đã nổi tiếng khắp cả Sài Gòn nên đặc biệt thu hút các nghệ sĩ. Là nơi gặp gỡ của giới văn chương, âm nhạc, chuyện trò thời thế và nghệ thuật.
Có thông tin cho rằng họ đã từng ly hôn. Trong thời cuộc loạn ly, họ rời xa quê hương để lên con thuyền viễn xứ đi tha hương. Họ trải qua rất nhiều khó khăn, còn có cả thời điểm Lê Uyên bị thương tích nặng vì sự lạc đạn của cuộc thanh toán hai băng đảng xã hội đen. Chàng đã tận tụy chăm sóc nàng trên giường bệnh qua những ngày tháng tuyệt vọng cận kề cái chết. Nhưng sông có khúc và người thì cũng phải có lúc này lúc kia. Sau lần thoát chết và những khó khăn sóng gió cuộc đời đã khiến họ phải chia tay nhau.
Những đôi tình nhân cố bám vịn vào hình dáng có vẻ bề ngoài trông giống tình yêu rồi huyễn hoặc tự đánh lừa vỗ về chính trái tim mình. Nói về tình yêu nhưng không bao giờ tin tình yêu có thật. Nói về người yêu nhưng không quên khuyến mãi thêm địa vị, tiền bạc, công danh của người mình yêu. Nói về sự gắn kết lâu dài bền chặt nhưng khi có dấu hiệu nguy hiểm thì vội vã đường ai nấy đi cho yên lòng. Dần dần, con người khó lòng tin nổi vào những tình yêu kém tính chất thực tế.
Nhưng đó chỉ là một giai đoạn tạm thời khiến tình yêu của họ bị gián đoạn vì sau đó họ đã quay lại bên nhau. Lê Uyên đã ở bên cạnh chăm sóc trước khi chàng lìa đời bởi căn bệnh ung thư quái quỷ. Căn bệnh từng là rào cản tình yêu của hai người vì chàng sợ thần chết sẽ cất tiếng gọi mình bất cứ lúc nào, nếu nàng ở bên cạnh thì sẽ phải sớm đối mặt với cảnh hiu quạnh còn lại một mình trên trần gian. Vâng, đó chỉ là một gián đoạn vì trong một bài báo trả lời sau đấy, ca sĩ Lê Uyên đã chia sẻ:
“Trong tình cảm ai cũng có đôi ba lần vấp váp, gây gổ hay mâu thuẫn. Quan trọng là sau những lần như thế mình hiểu nhau và cảm thông cho nhau hơn. Cả hai chúng tôi đều cho rằng giai đoạn “Đường ai nấy đi” chỉ là một nốt lặng trong bản nhạc mà cả hai chúng tôi cùng hòa tấu trước cuộc đời.”
Tình yêu không phải điều xa lạ, nó quá quen thuộc đối với con người và cuộc sống. Tình yêu trở thành một phần không thể thiếu như khí trời để thở. Sợ nói thế vẫn không đủ để diễn tả hết sự quan trọng của tình yêu. Có lẽ vậy mà tình yêu từ bao giờ trở thành thứ rất xa xỉ. Chỉ có kẻ nào thật khao khát thì kẻ đó mới trông thấy được.
Và giờ đây, lời dặn “Nếu anh có mệnh hệ nào em phải tiếp tục sống và hát để tình yêu chúng ta được lan tỏa khắp nơi, trong trái tim nhiều người để mọi người yêu nhau nhiều hơn” đang chạm đến trái tim tôi vì chính tình yêu của họ. Tôi mong trái tim mình có thể yêu nhiều hơn khi nghe nhạc của họ. Tôi tin vào tình yêu như chính tình yêu họ đã dành cho nhau.
Tôi nghĩ đến những điều ấy và biết rằng rất khó để giấu mình sau chiếc mặt nạ mà không khỏi để lộ mặt. Tôi muốn chơi bài ngửa không phải vì tính thật thà mà vì tôi sợ sẽ lỡ mất chuyến tàu tình yêu. Hoặc có thể vì ở một nơi như Đà Lạt, tôi càng không muốn mình đánh rơi cơ hội được trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tình yêu lãng mạng cổ tích.
Tôi trông mình thật ngô nghê trước gương. Nhưng thực sự không thể che giấu đi ước mơ được sống một cuộc đời quá tình giống họ. Nên tôi bắt buộc phải viết ra tất cả, niềm hâm mộ tuyệt đối với đôi tình nhân xuất hiện từ cổ tích, đi ra đời thực rồi bước vào cuộc sống tôi. Như một giấc mơ tôi luôn tin vào một ngày nào đó mình sẽ trông thấy.
Và đôi khi là cả chính bạn, sau khi biết đến tình yêu thơ mộng đẹp đẽ này.
Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố
*Featured Image: vietnamnet
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2