*Photo: Feans
Thiết nghĩ, sống trên đời phải cố gắng sống sao cho thỏa ý chí của mình đồng thời góp sức cống hiến cho xã hội. Tuy nhiên, để tìm ra được cho mình một cách sống phù hợp giữa muôn vàn những suy nghĩ, những định hướng thật khó quá đi…
Đó là lúc làm bài kiểm tra
Tâm nói rằng: “Hãy làm thực với những gì mình có nhé, hãy kiểm tra xem sức mình đến đâu, hãy nhìn ra thế giới kia kìa, họ luôn làm bài thi bằng chính sức của mình, có như thế họ mới tiến lên được, đất nước họ mới phát triển như vậy được, mình chưa làm được gì lớn lao cho đất nước nhưng giờ hãy cứ bắt đầu bằng những việc nhỏ này đã.”
Trí: “Nhìn cái gì chứ? Hãy nhìn xung quanh mình xem đã, đứa thì có phao, đứa thì hỏi bài, mày cứ làm thật đi, sau đấy điểm thấp, ra trường với tấm bằng kém chúng nó thì lúc đấy có lý tưởng trời bể cũng bị chúng nó dìm thôi.”
Đó là lúc đi đường gặp một bác gái đứng tuổi xin đi nhờ xe
Trí bảo rằng: “Có nghe thấy bao nhiêu vụ cho đi nhờ xe rồi không, không chỉ xe bị cướp mà tính mạng của mình còn bị đe dọa nữa!”
Tâm: “Nhưng đấy chỉ là bác gái trung niên thôi mà?”
Trí: “Thì sao chứ, họ ở sau mình, mình biết sao được.”
Tâm: “Bạn phũ thế, có phải bạn quá nghi ngờ cái cuộc đời này không? Bác ấy có mệt mỏi thì mới xin đi nhờ xe mình chứ, bạn nỡ lòng sao?”
Đó là lúc thấy một chị loay hoay với chiếc xe đạp đổ giữa lòng đường vì phía sau quá nặng, xe bị bênh lên và đổ
Tâm: “Kìa, dừng xe lại giúp chị ấy đi, một mình chị ấy sao có thể dựng lại được chứ?”
Trí: “Thôi, một tẹo nữa là chị sẽ ổn thôi, giờ mình phải đi chợ rồi về còn đi học nữa chứ, làm sao kịp được, vả lại, sẽ có người giúp chị ấy thôi mà, cứ dở hơi lo chuyện người khác thế, làm chuyện của mình đi đã.”
Vậy phải lựa chọn sao đây, những sự việc rất nhỏ thôi, nhưng nó sẽ ảnh hưởng lâu dài tới tính cách của mình, làm theo Tâm hay phục tùng Trí?
Và…
Kệ chúng nó, tôi cứ làm bài thôi, tôi biết rằng tôi sẽ còn sống rất rất lâu nữa, giờ là lúc tôi phải lựa chọn cách tôi đối mặt với cuộc sống này. Tôi sẽ làm bài như đúng khả năng của mình vậy, có lẽ tôi sẽ không làm hết, vì tôi biết mình chưa học đủ, có lẽ tôi sẽ bị điểm thấp, và tôi chấp nhận vì rằng mình đã làm hết sức của mình rồi.
Tôi đã dừng xe lại và mời bác lên xe tôi đưa bác đi một đoạn cho đỡ mệt. Bác là người lạ, ngồi sau xe tôi tạo cho tôi một cảm giác sợ sệt. Bác nói rằng bác và đứa con gái đi chợ từ sáng, giờ vẫn chưa bán hết hàng nên đứa con gái phải lấy xe ra chợ Phùng Khoang bán nốt 7 quả bầu còn sót lại, bác thì đi bộ về trước để nấu cơm cho cháu bác. Vâng…, nghi ngờ bác, cháu biết nói sao đây ạ?
Tôi tấp xe vào vệ đường và cùng chị cố gắng đặt lại 2 cái sọt khoai tây lên chiếc xe đạp cũ kỹ của chị, tôi biết loại xe đấy, nhà tôi cũng từng có một chiếc, nhưng đã bán đi lâu, lâu lắm rồi. Hai chị em phải chật vật gần nửa tiếng mới có thể đặt được hai sọt khoai tây lên xe sao cho khỏi bị vênh sau. Hai sọt khoai tây nặng hơn tôi tưởng rất nhiều. Mỗi sọt ngót nghét phải 25-30kg chứ ít gì, tôi thầm hỏi làm sao chị có thể chở được ngần đấy khoai trên chiếc xe đấy chứ? Tôi tưởng tượng ra cảnh chị vừa đạp vừa cố gồng mình xuống sao cho chiếc xe khỏi bị bênh và hất chị lên.
Tôi hỏi chị: “Sao chị không để chồng chở hộ ra chợ?” Chị cười nói chị chỉ hơn tôi vài tuổi thôi, nhưng chị chưa có chồng, nhà vất vả nên sáng nào chị cũng một mình chở hàng mấy chục kí khoai tây ra chợ xa bán cho được giá. Chị cũng cảm ơn tôi vì chị thấy bây giờ thật khó có ai buồn dừng xe lại chỉ để giúp bà bán khoai chằng lại hàng. Vâng, em cảm ơn chị, em biết nghĩ về cuộc sống này thế nào đây?
Có lẽ, những hành động đó thật đơn giản, nhưng cách lựa chọn hành động mới chính là điều khó khăn, những suy nghĩ tốt, xấu, ấm áp hay vô cảm luôn xoay chuyển trong đầu. Chọn cách nào, tùy bạn, còn tôi, tôi đã làm như vậy đấy, và giờ đây tôi hài lòng với cách sống của mình và: Với chính con người mình.
LTT
🙂